Chương 52

Khi đưa bản kế hoạch này cho Úc Hàn ký tên, anh do dự. Ba ngày một lần? Anh mới ôm được vợ về, giờ đang là thời kỳ trăng mật, sao ba ngày một lần được?
“Kế hoạch này có thể thực hiện, anh sẽ nghe theo em hết” Úc Hàn nhỏ nhẹ nói, định dùng kế sách mềm mỏng tấn công vợ, anh thương lượng “Chẳng qua có thể chậm vài ngày mới thi hành được không?”
Anh bảo “Thiên Thiên à, em biết mà, anh vừa lấy lại thứ đã mất đi, có chút kích động mới làm một cách tàn nhẫn vậy, nhưng anh có thể đảm bảo với em, vài ngày nữa chắc chắn sẽ không như thế này.”
Lâm Thiên Hoan bị dụ dỗ bèn mềm lòng, nửa tin nửa ngờ đồng ý, nhưng Úc Hàn làʍ t̠ìиɦ với cường độ cao ròng rã suốt bảy ngày, không hề cảm thấy chán ngán.
Khi lần nữa bị bắt nạt tới bật khóc, Lâm Thiên Hoan đưa ra quyết định. Tuyệt đối không thể dung túng anh nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ hỏng mất!
Vì Lâm Thiên Hoan tỏ thái độ cứng rắn, Úc Hàn cũng hết cách, đành chiều theo cô. Sau đó Úc Hàn bớt phóng túng không ít, một lần nữa tìиɧ ɖu͙© giữa hai người đạt đến sự hòa hợp.
Sự nghiệp của Úc Hàn không đặt ở thành phố này, đến khi tình cảm của hai người đã ổn định, Úc Hàn đề nghị dẫn Lâm Thiên Hoan rời khỏi thành phó này. Lâm Thiên Hoan chỉ thoáng suy xét rồi gật đầu đồng ý. Cô chẳng hề lưu luyến cha mẹ, tình cảm dành cho thành phố này cũng không đủ để giữ cô ở lại, rời đi có lẽ là một khởi đầu mới, cô cũng muốn chuyển đi nơi khác sinh sống một cuộc sống mới.
“Em có thể đi theo anh, có điều A Hàn à, anh thực sự đáng tin không?” Lâm Thiên ngước mặt cong môi nhìn Úc Hàn.
Úc Hàn đáp “Đương nhiên rồi, em có thể dựa vào anh mãi mãi.”
Lâm Thiên Hoan vẫn bĩu môi “Giờ anh thích em nên mới nói vậy, nếu về sau anh không thích nữa thì sao?” “Chuyện đó không thể nào xảy ra.”
Úc Hàn ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô. Cô không có cảm giác an toàn, anh có thể hiểu được. Cũng chính vì hiểu, nên Úc Hàn bằng lòng nghĩ cách bù đắp cảm giác an toàn cho cô.
Không đợi đến ngày hôm sau, tài khoản của Lâm Thiên Hoan nhận được một số tiền lớn, ngoại trừ việc này ra, Úc Hàn còn cho cô rất nhiều tài sản, đủ để cô có thể không buồn không lo cả đời.
“Anh biết em không coi trọng vật chất, nhưng anh muốn dùng cách của mình chứng minh cho em thấy, anh thật lòng yêu em.”
Lâm Thiên Hoan chớp mắt, ngồi trong lòng anh hỏi “Anh không sợ em ôm tiền bỏ trốn hả?”
“Em chạy không thoát đâu” Úc Hàn ôm chặt eo cô, đáp “Bất kể em chạy đến chân trời góc biển nào, anh đều có thể tìm ra em, bắt em trở về. Hơn nữa, Thiên Thiên, có một ông xã có hàng khủng còn thương em, em nỡ không cần sao?”
Lâm Thiên Hoan cười đánh anh “Anh có thể đừng khoe khoang như thế được không?”
Úc Hàn dời bàn tay xuống giữa hai chân cô, cách lớp qυầи ɭóŧ sờ soạng khe nhỏ mềm mại, giọng khàn khàn “Lẽ nào hàng của ông xã em không tốt? Nếu không tốt, thì sao lần nào cũng có thể cắm em tới phun nước?”
Lâm Thiên Hoan dùng hai chân kẹp chặt tay anh, hất cằm nói “Em đói rồi.”
Sau khi Úc Hàn liếʍ hôn gáy cô, nghe vậy bèn bật cười “Muốn ăn gì? Ông xã đút tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho em được không? Lấp đầy hai cái miệng trên dưới của em…”
Lâm Thiên Hoan linh hoạt thoát khỏi anh, cô lườm anh một cái, từ chối “Em không cần, muốn làm thì cũng phải chờ đến tối, giờ em đói bụng thật.”
Úc Hàn đứng dậy kéo tay cô, nói được, vậy anh cũng không mè nheo với em nữa, ông xã dẫn em đi ăn. Hai người tay nắm tay đi nhà hàng, cái bóng được kéo ra rất dài bởi ánh sáng mờ xuyên qua cửa sổ kính, Lâm Thiên Hoan cảm thấy thú vị, bèn xoay người đạp lên cái bóng. Úc Hàn không buông tay cô, cũng không đi về phía trước, chỉ đứng bên cạnh nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Sau khi Lâm Thiên Hoan chơi đã rồi ngước mắt lên, đúng lúc đối diện với tầm mắt anh. Đột nhiên cô cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đều yên lặng, năm tháng nhẹ nhàng, thời gian êm đềm, Lâm Thiên Hoan nghĩ, mình hẳn có thể đầu bạc răng long với Úc Hàn. Chắc chắn họ sẽ bên nhau tới đầu bạc răng long.

Bình luận

Để lại bình luận