Chương 52

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 52

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Rốt cuộc là bác sĩ nên hiểu rất rõ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nguyên nhân, hắn đè ép khẩu khí dựa vào bên tường cúi đầu,gãi lung tung trên tóc của mình.

Nam bác sĩ nhìn trên giường ngủ sâu, lại nhìn nhìn hắn, nổi lên lòng nghi ngờ.

“Sao tên mặt cậu cũng bị thương ? Các người có quan hệ gì, có phải cậu cưỡng bách cô ấy hay không, bị cô ấy đánh?”

Liễu Dục ngẩng đầu cắn răng mở miệng, “Đây là tôi tự mình đánh!”

——————————
Quỳ gối bên mép giường Liễu Dục kêu rên: “Vợ ơi em tỉnh tỉnh a, bằng không em đánh anh mấytát tai xin bớt giận, nếu không, nếu không anh tự mình đánh , sức lực anh rất lớn! Không tin em xem!”

‘ bang! ‘

Một nửa mặt bên kia cũng sưng lên.

Cô hôn mê đến buổi tối ngày hôm sau, Liễu Dục đem cô ôm trở về khách sạn, sợ cô có xảy ra chuyện gì, ôm chặt cô cùng cô ngủ .

Cánh tay càng ôm càng chặt, Vệ Duy Nhất hít thở không thông mà ho khan, dùng hết toàn lực đẩy hắn ra , nhấch chân đạp một phát, trực tiếp đem hắn đá xuống đất .

“Ách……”

Loảng xoảng một tiếng, khiếp sợ, hắn từ trên mặt đất đỡ mép giường bò lên, tức giận hùng hổ mà nhìn cô, kết quả giây tiếp theo tính tình bào ngược cũng không nổi lên .

“Đầu còn đau hay không, yết hầu thế nà rồi , uống thuốc rồi lại nói.”

Vệ Duy Nhất nhìn chằm chằm vào hắn , khiến cho Liễu Dục có chút buồn bực.

“Ngày hôm qua là tôi chạy vội ôm cô đi bệnh viện, em hiện tại nhìn tôi như vậy là có ý gì? Muốn đánh tôi sao ? Lấy oán trả ơn a!”

Cô nhấp nhấp miệng, giọng nói khàn khàn hỏi, “Sao một nửa kia mặt bên kia như thế nào cũng sưng lên?”

“Giống cái đầu heo .”

“……”

“Em mẹ nó lại nói thử một câu nữa cho lão tử xem!”

Đè ép lửa giận không được, trực tiếp tiến lên bóp chặt cổ cô ấn lên giường, đối với loại uy hiếp này, cô đã quen rồi, mặt không biểu tình dùng ánh mắt như muốn thẩm vấn hắn.

Liễu Dục bị tức sắp chết rồi, muốn đem cô ấn ở chỗ này mà thao lộng.

“Gia chính mình tự mình quạt chơi không được sao a! Mặt tôi em quản nhiều như vậy làm gì, câm miệng cho tôi, đừng nói những điều mà gia không thích nghe!”

Ánh mắt cô không hề gợn sóng , giống như đang mắng hắn thiểu năng trí tuệ , càng nhìn càng sinh khí.

Di động đầu giường vang lên, đánh vỡ cục diện xấu hổ , là tiếng chuông di động của cô , Vệ Duy Nhất xoay người cầm lấy, làm lơ hắn mà nhận điện thoại.

Cô cau mày, nói một chữ được sau đó liền tắt điện thoại.

“Ai vậy?”

“Ba tôi, ông ấy đang ở cửa trường học , tôi phải đi về một chuyến.”

Cũng có chút kỳ quái, hắn vậy mà không ngăn cản cô , nhìn cô mặc xong quần áo, lại bắt lấy cánh tay của cô hỏi, “Có phải ba em tên là Vệ Xuyên không?”

Vệ Duy Nhất đột nhiên quay đầu, “Sao cậu biết?”

Thấy hắn chậm rãi buông lỏng tay ra, cười.

Điều tra một chút mà thôi,”

Trên mặt Vệ Duy Nhất che kín cảm xúc hồ nghi.

Liễu Dục chống mép giường, lười biếng vắt chéo chân , “Trở về sớm một chút , trước 5 giờ mà còn không trở lại, tôi tự mình mang em trở về , nhưng hậu quả thực nghiêm trọng thì em phải tự mình gánh.”

Đáp lại hắn, là một tiếng ‘ phanh ‘ —tiếng lạnh nhạt đóng cửa.

Mí mắt đè thấp hơi thở nồng đậm không vui đang phát ra.

Xoay người cầm gối đầu dùng sức hướng trên mặt đất mà quăng , phẫn hận mà dùng chân dậm hai cái, cắn răng mở miệng, “Con mẹ nó sao lại không nghe lời như thế! Còn chưa dạy dỗ tốt sao? Đáng chết, có thể nghe lời lão tử nói một chút hay không! Có thể hay không!”

Vệ Duy Nhất vòng ra sau trường , trèo tường tiến vào, vỗ tro bụi trên người hướng cổng lớn chạy ra, Vệ Xuyên đứng ở nơi đó co quắp bất an nhìn khắp nơi , trong tay cầm một cái bao nilon màu đỏ.

“Ba.”

Cô vừa dứt lời, Vệ Xuyên chạy tới bên người cô, đem cô kéo đến phía sau một cái cây.

Bình luận (0)

Để lại bình luận