Chương 52

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 52

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Chiếc Váy Hầu Gái Và Căn Phòng Bí Mật
Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Thành Nam được thiết kế theo phong cách Nhật Bản, với những hành lang gỗ dài hun hút và hương thơm của tinh dầu thoang thoảng trong không khí. Sau khi làm thủ tục nhận phòng, Văn Sâm và Trần Từ Thuật đi về phía khu vực dành cho nam, trong khi Văn Nguyệt kéo tay Ngôn Hi đi về hướng ngược lại, nơi có một cửa hàng bán đồ bơi cao cấp.
“Hi Hi, nhanh lên nào! Chúng ta phải chọn mấy bộ thật đẹp mới được.” Văn Nguyệt hào hứng, ánh mắt lấp lánh như đang ấp ủ một âm mưu thú vị.
Ngôn Hi ngập ngừng bước theo, ánh mắt lướt qua những bộ bikini hai mảnh bé xíu treo trên giá mà mặt đỏ bừng. Cô định chọn một bộ đồ bơi liền thân kín đáo màu đen, nhưng Văn Nguyệt đã nhanh tay giật lấy, lắc đầu quầy quậy.
“Ôi trời, cậu định đi thi bơi lội Olympic hay sao mà mặc cái này? Đi tắm suối nước nóng riêng tư thì phải mặc cái gì đó ‘đặc biệt’ một chút chứ!”
Nói rồi, Văn Nguyệt kéo Ngôn Hi đến một góc khuất của cửa hàng, nơi trưng bày những bộ đồ “đặc biệt” mà cô vừa nói. Đó không phải là đồ bơi thông thường, mà là những bộ đồ cosplay gợi cảm, thiết kế táo bạo đến mức Ngôn Hi chỉ nhìn thôi cũng muốn ngất xỉu.
Văn Nguyệt không chút do dự, chọn ngay một bộ và dúi vào tay Ngôn Hi, sau đó nhanh chóng thanh toán.
Trong phòng thay đồ riêng biệt, sang trọng và ấm áp, Ngôn Hi cầm bộ đồ trên tay mà tay run lẩy bẩy.
“Nguyệt Nguyệt… cái này… tớ không mặc được đâu. Nó… nó hở quá!”
“Hở gì mà hở? Chỉ có hai đứa mình thôi, cậu sợ tớ nhìn thấy à? Dáng cậu đẹp như thế, không khoe ra thì phí của giời!” Văn Nguyệt vừa nói vừa đẩy Ngôn Hi vào buồng thay đồ. “Mặc nhanh lên, nước đang nóng đấy!”
Ngôn Hi không còn cách nào khác, đành cắn răng trút bỏ quần áo, mặc bộ đồ kỳ quái kia vào người.
Đó là một bộ trang phục hầu gái cách điệu theo phong cách thỏ ngọc, màu hồng phấn ngọt ngào nhưng thiết kế lại dâm đãng vô cùng.
Phần trên không phải là áo, mà chỉ là những sợi dây kim tuyến mảnh mai, quấn quanh bầu ngực đầy đặn của cô, ép cho hai bầu vú trắng nõn vun cao, căng tròn như muốn nổ tung. Hai đầu nhũ hoa hồng hào chỉ được che hờ hững bởi hai mảnh vỏ sò nhỏ xíu, đính đá lấp lánh, nửa kín nửa hở, kích thích thị giác tột độ.
Trên đầu cô được đeo một chiếc bờm tai thỏ lông xù màu trắng, mềm mại rũ xuống. Cổ đeo một chiếc vòng choker ren đen, tạo cảm giác vừa ngây thơ vừa nô lệ.
Nhưng phần dưới mới là thứ khiến Ngôn Hi muốn chui xuống đất. Đó là một chiếc quần lót lọt khe dây mảnh, vải ren xuyên thấu. Đặc biệt, ngay tại vị trí tư mật nhất, nhà thiết kế đã cố tình khoét một lỗ tròn nhỏ, để lộ ra cánh hoa hồng hào, ướt át, không hề có chút che chắn nào. Phía sau mông còn đính kèm một cái đuôi thỏ tròn vo, bông xốp, mỗi khi cô di chuyển, cái đuôi lại rung rinh mời gọi.
Ngôn Hi nhìn mình trong gương, khuôn mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu. Làn da trắng sứ của cô tương phản gay gắt với bộ đồ màu hồng và những sợi dây kim tuyến, tạo nên một vẻ đẹp vừa thánh thiện vừa dâm dục, đủ sức đánh gục bất kỳ người đàn ông nào.
“Trời ơi! Hi Hi, cậu đẹp quá mức cho phép rồi đấy!” Văn Nguyệt bước vào, nhìn thấy bạn mình thì không khỏi trầm trồ, huýt sáo một cái. “Đến tớ là con gái nhìn còn muốn đè cậu ra, huống chi là…”
“Huống chi là ai?” Ngôn Hi sợ hãi hỏi, tay cố gắng che chắn những chỗ nhạy cảm.
“À, không có gì. Đi thôi, xuống hồ nào!”
Văn Nguyệt không cho Ngôn Hi cơ hội đổi ý, trùm một chiếc khăn tắm lớn lên người cô rồi kéo cô đi qua hành lang dài dẫn tới khu vực hồ tắm riêng.
Đến trước cửa một gian phòng VIP nằm tách biệt, Văn Nguyệt mở cửa, đẩy Ngôn Hi vào trong rồi nhanh chóng đóng sầm cửa lại.
“Tận hưởng nhé cưng! Tớ đi sang phòng bên cạnh đây!”
Tiếng chốt cửa lạch cạch vang lên. Ngôn Hi hoảng hốt: “Nguyệt Nguyệt! Cậu đi đâu thế? Mở cửa ra!”
Nhưng bên ngoài chỉ còn lại sự im lặng.
Trong phòng, hơi nước nóng bốc lên nghi ngút, làm mờ đi tầm nhìn. Tiếng nước chảy róc rách vui tai. Ngôn Hi đứng đó, tay ôm chặt chiếc khăn tắm, tim đập thình thịch. Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Đột nhiên, từ phía hồ nước nóng rộng lớn giữa phòng, một âm thanh vang lên.
“Rào…”
Tiếng nước bị khuấy động. Ngôn Hi giật mình quay lại, nheo mắt nhìn qua làn hơi nước mờ ảo.
Một bóng người cao lớn từ từ trồi lên khỏi mặt nước. Mái tóc đen ướt đẫm vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán cao và gương mặt anh tuấn như tượng tạc. Những giọt nước lăn dài trên làn da màu đồng hun khỏe khoắn, trượt qua yết hầu gợi cảm, chảy xuống lồng ngực rắn chắc, cơ bụng sáu múi rõ nét, rồi mất hút dưới mặt nước, nơi ẩn chứa sự nguy hiểm chết người.
Ngôn Hi chết lặng. Đôi mắt cô mở to, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng.
Đó là Văn Sâm.

Bình luận (0)

Để lại bình luận