Chương 52

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 52

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cuộc sống trôi qua êm đềm, Trình Chuẩn sau khi được điều chuyển về đã có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, Bùi Gia Án bận rộn một thời gian cũng rảnh rang.
Thời gian gặp nhau nhiều hơn, nhưng sự thân mật lại không thể nào trở lại như xưa. Suốt hai tháng liền, họ nằm trên cùng một chiếc giường, nhưng chưa từng làm chuyện ấy một lần nào.
Chớp mắt đã vào thu. Sáng sớm thức dậy, gió ngoài cửa sổ rít lên đáng sợ, nhiệt độ giảm mạnh.
Khi Bùi Gia Án dọn dẹp quần áo mùa thu, cô không ngờ lại thấy một chiếc áo khoác lạ trong tủ quần áo. Nói lạ thì cũng không hẳn, cô chợt nghĩ đến điều gì đó, liếc nhìn ra ngoài phòng.
Tại sao cô lại bất cẩn như vậy, chiếc áo này vẫn ở trong tủ quần áo của cô, thử hỏi người phụ nữ nào ngoại tình lại ngốc nghếch như cô?
Không hiểu sao tâm trạng cô lại trùng xuống, cô nhìn chằm chằm vào những chiếc cúc áo, cuối cùng tất cả sự buồn bực hóa thành một tiếng thở dài.
Sau bữa trưa, cô nhận được hai cuộc điện thoại, đầu tiên là từ Bùi Gia Đồng, giọng nói vui vẻ báo tin cô ấy đã thắng kiện, đạt được mong muốn giành được quyền nuôi con và căn nhà.
Vừa cúp máy chưa được bao lâu, cô lại thấy một số điện thoại ngoài dự kiến, Phùng Toàn hỏi cô có rảnh không, rủ cô đi uống trà chiều.
Cô và Phùng Toàn chỉ mới gặp nhau một lần, đối với lời mời đột ngột này, Bùi Gia Án có phần ngạc nhiên, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý.
Hai người hẹn gặp nhau tại một tiệm bánh ngọt kiểu Pháp. Khi Phùng Toàn đến, Bùi Gia Án đã ở đó. Lần này cô không mặc đồ công sở, bên trong là một chiếc váy dài chiết eo không rõ nhãn hiệu, khoác ngoài là áo trench coat của Burberry. Người phụ nữ này vừa quyến rũ vừa mạnh mẽ, hai khí chất hoàn toàn khác nhau hòa quyện trên người cô một cách tuyệt vời.
Phùng Toàn nghĩ, thảo nào Hứa Minh Trạch cứ mãi nhớ nhung cô, cùng là phụ nữ, Bùi Gia Án quả thực có vốn liếng để vừa giữ một người lại vừa câu một người khác.
Sau khi ngồi xuống, Bùi Gia Án đưa thực đơn cho Phùng Toàn: “Tôi không biết khẩu vị của cô nên không gọi giúp.”
“Thực ra tôi không quen ăn những thứ ngọt ngào này, nhưng đây là quán của một người bạn, anh ấy đã mời tôi mấy lần rồi, hôm nay cuối cùng cũng có thời gian đến thử.” Phùng Toàn gọi một tách cà phê và một chiếc bánh ngọt cổ điển.
“Chuyện của em gái cô, cô ấy đã nói với cô chưa? Những yêu cầu ban đầu của cô, tôi đã hoàn thành không sót một điều nào, còn lấy được một khoản tiền nuôi dưỡng không nhỏ.”
“Cảm ơn cô.” Bùi Gia Án chân thành cảm ơn.
“Người đáng cảm ơn nhất không phải là tôi.” Phùng Toàn uống một ngụm cà phê, nói: “Cô có biết em gái cô có bạn trai không?”
Bùi Gia Án sững người, rõ ràng là cô không biết chuyện này.
“Tôi… không rõ.”
“Bạn trai của cô ấy đã giúp đỡ rất nhiều, nhưng cũng suýt chút nữa để luật sư đối phương nắm được thóp.”
Bùi Gia Án cố gắng tiêu hóa tin tức này, cô vẫn còn khó tin.
“Nhưng cô cũng đừng lo, bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, Trần Bồi Văn đã chuyển đi rồi.”
Cô cười gượng gạo: “Xem ra tôi làm chị không đủ tư cách, nhiều chuyện nó đều giấu tôi.”
“Tôi thấy Hi Hi và bạn trai cô ấy rất hợp nhau.”
Bùi Gia Án cảm thấy đau đầu, nói như vậy, Bùi Gia Đồng cũng ngoại tình trong hôn nhân sao?
“Cô vất vả rồi.” Đúng lúc bánh ngọt được mang lên, cô nuốt xuống những câu hỏi khác, cười nhẹ nói.
“Thực ra tôi vừa gặp đã có cảm tình với cô.” Phùng Toàn nói rất tự nhiên: “Lần đầu tiên gặp cô, tôi đã thấy cô rất thu hút, sau khi về nhà cứ có cảm giác như đã gặp cô ở đâu đó rồi.”
Bùi Gia Án bật cười: “Chúng ta đã gặp nhau trước đây sao?”
Phùng Toàn lắc đầu: “Hình như là không.”
Mối liên hệ duy nhất giữa hai người họ là Hứa Minh Trạch, nhưng cô và anh trước đây chỉ có thể coi là quen biết nửa vời, Bùi Gia Án không nghĩ sâu xa.
Cô cũng có thiện cảm với Phùng Toàn, nên cười nói: “Tôi thấy cô còn thu hút hơn, cô có một thứ gì đó mà tôi muốn nhưng không có được.”
“Là gì?”
Cô không nói nên lời, có lẽ là sự thoải mái tự do, đó là điều cô luôn khao khát nhưng không có được, cô mang trên mình quá nhiều gánh nặng, quá nhiều lo lắng.
Phùng Toàn rất giỏi nhìn thấu lòng người, thấy nụ cười cay đắng của Bùi Gia Án, liền chuyển chủ đề: “Cô kết hôn rồi phải không?”
“Vâng.”
“Trước đây thấy cô đeo nhẫn cưới, sao hôm nay không đeo?”
Bùi Gia Án nhìn bàn tay trái, ngón áp út trống trơn, mỗi tối trước khi đi ngủ cô đều tháo nhẫn, không ngờ hôm nay ra khỏi nhà lại quên đeo.
Cô rụt tay lại, ánh mắt u ám, đối với người phụ nữ mới quen biết chưa lâu, cô lại có một mong muốn được trút bầu tâm sự, nhưng lý trí vẫn khiến cô ngậm chặt miệng.
Phùng Toàn không phải là nhà tâm lý học, chỉ là theo bản năng nghề nghiệp, khứu giác về nhân tính nhạy bén hơn, trực giác mách bảo rằng, hôn nhân của cô Bùi chắc chắn đang gặp trục trặc.
Nhớ lại đêm hôm đó, người đàn ông đã kéo cô ấy uống say mèm. Đó là lần đầu tiên Phùng Toàn nhìn thấy một khía cạnh khác của Hứa Minh Trạch. Họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều trận chiến, trước đây anh luôn có vẻ điềm tĩnh, dù Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc. Thế nhưng đêm đó, anh lại u sầu chán nản, hết chai này đến chai khác, im lặng uống cạn hai tá bia đen, nếu không phải cô ấy ngăn lại, anh chắc chắn sẽ tự hành hạ mình đến mức phải nhập viện.
Chuyện tình cảm rất khó nói, người ngoài cũng khó mà chỉ bảo, nhưng hôm nay cô ấy hẹn Bùi Gia Án tới đây, là vì không nỡ nhìn Hứa Minh Trạch như vậy, cũng muốn thăm dò thái độ của cô.
Bùi Gia Án không ngờ Phùng Toàn lại hỏi chuyện này, đột nhiên thở dài: “Tôi nghĩ hôm nay chúng ta không nên hẹn ở đây, hẹn ở quán bar có lẽ sẽ thích hợp hơn.”
“Vậy thì đi thôi…” Phùng Toàn nhanh chóng gọi người tính tiền.

Bình luận (0)

Để lại bình luận