Chương 53

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 53

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nhưng khi cô vừa hé cửa phòng ngủ nhìn ra bên ngoài, lại bắt gặp được cảnh hắn đang một mình lụi cụi băng bó lại vết thương trên tay, gương mặt hắn nhăn nhó lại vì đau đớn và khó chịu, cảnh tượng đó làm cho cô không khỏi cảm thấy mủi lòng. Dù gì thì vết thương đó cũng là do cô gây ra mà.

“Có muốn vào trong này nằm không?” Cô cất giọng hỏi, giọng điệu có chút ngập ngừng.

Tống Ngụy liếc mắt nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục công việc quấn băng gạc dang dở của mình. Giọng nói không trầm cũng không bổng vang lên: “Chẳng phải là em sợ anh sẽ ăn thịt em hay sao?”

“Nhà không có máy sưởi đâu. Nếu như chẳng may anh bị chết cóng vì lạnh ở đây, thì tôi sẽ mang tội giết người mất.” Cô giải thích, giọng điệu có chút gượng gạo.

“Mới ban nãy thì còn kêu tôi có chết đi cũng mặc kệ, bây giờ thì lại sợ mang danh tội giết người rồi sao.” Hắn khinh khỉnh cong môi cười nhạt: “Lo lắng cho tôi thì cứ nói thẳng ra đi, cần gì phải viện cớ lòng vòng làm cái quái gì cơ chứ?”

Cô bực bội nhíu mày lại: “Tôi hỏi anh có vào hay là không?”

“Có ngu thì mới không vào.” Hắn đáp lại không chút do dự.

Hắn cài lại chiếc nẹp cố định vết thương trên tay, sau đó cũng lò dò đi vào trong phòng ngủ của cô. Nhìn thấy căn phòng ngủ chỉ bé bằng cái lỗ mũi, đôi mắt sắc bén của người đàn ông không khỏi nheo lại vì khó chịu.

“Cái nơi này mà cũng dành cho người ở được hay sao?” Hắn buột miệng hỏi.

Lục Hiểu Dư mở hộc tủ quần áo ra lấy một tấm chăn cũ kỹ, giọng điệu không mấy mặn mà gì đáp lại hắn: “Ở không được thì biến đi. Tôi đâu có ép anh phải ở lại đây.”

“Mẹ nó… Cái miệng lưỡi hung dữ thật không ai bằng.” Hắn lẩm bẩm trong miệng, rồi lại khó hiểu hỏi thêm cô: “Định cho tôi ngủ ở dưới sàn nhà này sao?”

“Không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu bây giờ?” Cô hỏi ngược lại hắn.

“Giường của em.” Hắn đáp tỉnh bơ.

“Cút đi!” Cô quát lên đầy tức giận.

Người đàn ông tức đến mức ruột gan như muốn lộn nhào cả lên, hắn chỉ hận không thể lao tới móc cái cổ họng kia của cô ra xem thử, xem xem bên trong đó rốt cuộc là đang ngậm bao nhiêu con dao sắc bén.

“Thứ phụ nữ chết tiệt nhà em. Em để cho anh nằm ngủ dưới đất như thế này, thì khác gì với việc ngủ ở ngoài kia cơ chứ?”

“Không khác gì thì ra ngoài đó mà nằm đi. Nằm trên nệm điện êm ái mà còn chê bai nữa à?” Cô đáp trả lạnh lùng.

“Anh nói anh chê hồi nào cơ chứ?” Hắn nhíu mày lại vì khó chịu: “Đúng là thứ phụ nữ tâm địa độc ác. Anh dù sao cũng đã cứu em một mạng, vậy mà em lại dám coi anh không ra cái thể thống gì hết.”

Lục Hiểu Dư nằm lên trên chiếc giường nhỏ bé của mình, giọng nói ảm đạm cất lên: “Tôi hỏi anh có nằm hay là không?”

“Nằm! Ông đây sợ cái quái gì mà không dám nằm chứ?” Hắn đáp lại đầy thách thức.

Ban đêm, tiết trời càng lúc càng trở nên lạnh lẽo hơn. Lục Hiểu Dư cứ nhắm mắt lại được một lúc rồi lại phải mở mắt ra. Cô thăm dò tình hình của người đàn ông đang nằm ở dưới sàn nhà, nhìn thấy hắn đang nằm co ro cúm rúm vì lạnh, cô cũng không nỡ lòng nào để hắn phải nằm chịu lạnh thêm một lúc nào nữa. Cô nhỏ giọng gọi hắn: “Tống Ngụy…” “Anh còn thức đó không?”

Người đàn ông im lặng một hồi lâu, rồi mới lạnh nhạt lên tiếng đáp lại cô: “Có chuyện gì vậy?”

“Lên trên giường nằm ngủ đi.” Cô nói, giọng điệu có chút ngượng ngùng.

“Dư Dư à, con người của em thật là khó hiểu quá đi mất. Vừa rồi chẳng phải là em đã nói…” Hắn bắt đầu càm ràm.

“Trước khi tôi kịp đổi ý.” Cô ngắt lời hắn một cách dứt khoát.

“Con mẹ nó! Đúng là thứ phụ nữ xấu xa mà!” Hắn buông một câu mắng chửi thầm trong miệng, rồi tức tốc trèo lên trên giường của cô. Chiếc giường đơn nhỏ bé đến độ hắn ngồi lên cũng chẳng xong, chỉ có thể đứng lơ lửng trên đó rồi ngó xuống nhìn cô: “Cái giường bé tí tẹo như thế này thì nằm kiểu quái nào được cơ chứ?”

“Nằm không được thì xuống dưới sàn mà nằm.” Cô hời hợt đáp trả lại hắn, dẫu vậy nhưng cô vẫn chủ động nhích người vào bên trong để nhường chỗ cho hắn nằm. Giường của cô tuy không lớn lắm, nhưng cũng vừa vặn đủ chỗ cho hai người nằm chung. Có trách thì cũng chỉ có thể trách hắn quá cao to vạm vỡ, làm cho chiếc giường của cô không đủ chỗ để chứa chấp được hắn mà thôi.

Sau một hồi loay hoay mãi cuối cùng cũng đã yên vị được chỗ ngủ của mình, Tống Ngụy chỉ có thể nằm nghiêng người về một hướng duy nhất, vừa hay lại là hướng quay về phía cô. Nhìn vào mái tóc mềm mại đang rũ rượi trên gối, cùng phần gáy thanh mảnh trắng ngần của cô lộ ra trước mắt, khiến cho hắn không khỏi phải nuốt xuống một ngụm nước bọt khan.

“Ngài Tống, tôi cho phép ngài lên trên giường nằm ngủ không phải là để cho ngài có cơ hội được dê tôi đâu đấy.” Cô lạnh lùng cảnh cáo hắn.

“Giường nhỏ quá nên anh không có đủ chỗ để đặt tay thôi mà.” Hắn viện cớ giải thích.

“Nhưng mà ngực của tôi cũng không phải là cái bàn kê tay của ngài đâu.” Cô hất mạnh bàn tay không yên phận của hắn ra khỏi người mình, giọng điệu hờ hững vang lên: “Ngủ đi!”

Người đàn ông bị cô bất ngờ tác động vật lý mạnh mẽ, liền đau đớn kêu lên một tiếng đầy thống khổ. Khốn kiếp, muốn hắn chết đi thì mới vừa lòng hay sao hả?

Lục Hiểu Dư nghe thấy tiếng kêu đau đớn của hắn, liền vội vàng quay người lại nhìn hắn ngay lập tức: “Anh không sao đấy chứ?”

“Dư Dư…” Hắn khẽ chạm tay lên đôi gò má mềm mại của cô, miệng bật ra hai chữ “chết tiệt” rồi bất ngờ áp môi mình lên đôi môi mềm mại của cô.

Đầu lưỡi hắn hơi tách nhẹ ra, Lục Hiểu Dư cũng không hề có ý định khước từ nụ hôn này, cô cứ mặc kệ cho hắn tùy ý quấy phá bên trong khoang miệng mình. Dù gì thì đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn giở cái thói cà chớn này ra với cô, nên cô sớm đã quen thuộc với nó rồi.

Tống Ngụy say sưa cuốn lấy đầu lưỡi non mềm của cô, hắn ngạo nghễ hưởng thụ trọn vẹn hương vị thơm ngon, ngọt lịm đang lan tỏa trong miệng mình. Hắn muốn cô, ngày đêm đều khao khát muốn có được cô. Suốt hơn một tháng qua, mỗi đêm hắn nằm ngủ đều phải thức tỉnh sau những cơn mộng mị triền miên, sắc dục thấp hèn cứ thế chiếm lĩnh lấy tâm hồn hắn cùng với những giấc mơ tình ái đầy nóng bỏng. Cô làm sao có thể biết được, sau mỗi lần hắn bị mộng tinh như vậy đều phải tự mình ngâm mình trong làn nước lạnh buốt giá, thẩm du không biết bao nhiêu lần mà vẫn không tài nào cảm nhận được sự thỏa mãn.

Người đàn ông luyến tiếc rời khỏi cánh môi hồng hào của cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Dư Dư à, anh muốn em… có được không?”

“Nói anh là kẻ dâm dục thì có chỗ nào ngoa ngoắt hay không hả?” Cô hỏi ngược lại hắn, giọng điệu có chút mỉa mai.

“Nhưng mà anh chịu không nổi nữa rồi, anh muốn vào sâu bên trong em.” Hắn trở mình nằm đè lên người cô, con ngươi đen láy thấm đẫm màu dục vọng điên cuồng. Giọng nói thâm trầm nhưng lại vô cùng ấm áp vang lên: “Hơn một tháng qua anh đã điên cuồng nhớ em đến mức không ngừng nghỉ một giây phút nào. Còn kẻ được người khác nhung nhớ như em thì lại cứ ngạo mạn làm như không hề có chuyện gì xảy ra cả. Dư Dư à, cái đầu đất nhà em… phải đợi anh nói thêm bao nhiêu lần nữa thì mới chịu hiểu đây hả?”

Lục Hiểu Dư nhìn hắn chằm chằm, trong lòng cô lúc này là một mớ cảm xúc hỗn tạp ngổn ngang không thể tả thành lời. Những lời mà hắn vừa nói ra, cô chính là không hề muốn hiểu chút nào. Một chữ cô cũng không muốn hiểu!

“Vết sẹo này… là do em phải phẫu thuật mà mới có… đúng không?” Người đàn ông chậm rãi dùng ngón tay mân mê vết sẹo dài nằm ở dưới bụng cô, giọng nói nghẹn ngào vang lên: “Ở nơi này đã từng có một đứa trẻ… là con của em và tôi sao?”

“Liên quan gì đến anh?” Cô chán ghét hất mạnh tay hắn ra khỏi bụng mình, lạnh lùng nhả ra một câu nói đầy phũ phàng: “Không hề có đứa trẻ nào ở đây hết cả. Nó chết rồi!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận