Chương 53

Thẩm Nhạn Thu vùi đầu vào trong lòng Hoắc Thành Diễn không nói một lời, l*иg ngực dày dặn của nam nhân bao lấy cô, nhiệt độ cơ thể nóng lên, dần dần cô thấy không còn lạnh lẽo nữa.
“Hoắc Thành Diễn, anh nói xem có phải bà ấy cảm thấy em chán ghét bà ấy hay không?”
Thẩm Nhạn Thu ngẩng đầu nhìn Hoắc Thành Diễn, đôi mắt trong trẻo ngậm nước nhìn chằm chằm hắn, trong ngực nam nhân như vừa bị thứ gì cào trúng, hơi ngứa.
Hoắc Thành Diễn ôm chặt cô, chóp mũi cao thẳng của hắn chống lên chóp mũi cô, “Đừng nghĩ nhiều quá, bà ấy là người trưởng thành, có cách sống của riêng mình, huống chi làm như vậy đối với em và bà ấy đều là sự giải thoát.”
Thẩm Nhạn Thu thật sự rất chán ghét thói đánh bạc không biết kiềm chế của La Mạn Hà, nhưng mà không có bà, cô cảm thấy bản thân như một cây bèo trôi nổi. Cô trở thành người không có gia đình để về.
“Em còn có tôi.” Hoắc Thành Diễn nắm tay cô, bàn tay to của hắn xoa xoa bàn tay nhỏ gầy của Thẩm Nhạn Thu. Thẩm Nhạn Thu nhìn hắn nở một nụ cười, giống như sợi xích trong lòng cũng có ngày được tháo xuống.
Ngón tay của cô rất gầy, bị nam nhân cầm trong tay, mười ngón đan xen.
Thẩm Nhạn Thu bò lên, trực tiếp ngồi trên người Hoắc Thành Diễn, cô cúi đầu.
Đôi môi đỏ bừng nhẹ nhàng chạm lên môi Hoắc Thành Diễn, chạm lên hầu kết của hắn, có loại mê người không nói lên lời, giống như trái cherry bị bóp ra, chỗ nào cũng là màu hồng kiều diễm.
Đôi mắt của cô như có ánh sáng, khóe môi hơi cong, cười như không cười.
Cô hỏi không biết là nghiêm túc hay đùa giỡn, “Hoắc Thành Diễn, anh thích em từ bao giờ thế?”
Hắn không đáp, chỉ dùng tay vỗ về những điểm mẫn cảm của cô, ngực bị nam nhân nhẹ nhàng nắm, nhẹ nhàng xoa nắn.
Nhũ tiêm hồng nhạt bị hai ngón tay của nam nhân kẹp lấy, không nhanh không chậm vân vê.
Thẩm Nhạn Thu cảm thấy có từng đợt điện chạy vào trong ngực, ngay sau đó, cả người đều tê dại, nước chỗ hoa huyệt trở nên càng ngày càng nhiều.
“Đại khái là lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ đi.” Hắn cười khẽ, mặt mày tựa ánh trăng, độ cong khóe miệng cũng rất nhạt.
Biết rõ hắn là trả lời kiểu trêu chọc, đùa vui thôi nhưng Thẩm Nhạn Thu vẫn đỏ mặt, đỏ mặt nhưng vẫn không quên cậy mạnh, ngoài miệng không tha, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, “Phải không nha, vậy hôm nay để anh hồi tưởng lại một chút.”
Quả nhiên tình yêu làm con người ta ngu muội, chả biết từ bao giờ cô đã tạm quên chuyện của La Mạn Hà.
Có lẽ cách làm của La Mạn Hà rất chính xác, duyên mẹ con của họ cũng chỉ đi được đến đây thôi. Ngày mai lại là những tháng ngày mới tươi đẹp hơn của cả cô và bà ấy.
***
Thẩm Nhạn Thu cúi người, áo ngủ bằng tơ lụa chảy xuống dưới cánh tay, hai cánh tay mảnh khảnh vắt trên người Hoắc Thành Diễn.
Ngón tay như chuồn chuồn lướt nước chạm qua cơ ngực của nam nhân, kéo xuống cơ bụng, cô thì nhẹ nhàng ung dung, Hoắc Thành Diễn ngược lại cảm thấy bị giày vò.
Chợt cổ tay của Thẩm Nhạn Thu bị người bóp chặt, đôi mắt tràn đầy du͙© vọиɠ của nam nhân nhìn chằm chằm cô, phảng phất có thể nhìn thấu cả người Thẩm Nhạn Thu, ánh mắt kia như sắp ăn cô, giống dã thú tới kỳ động dục.
“Bảo bối, đến lấy lòng tôi cũng không biết sao?” Hoắc Thành Diễn cong môi trêu chọc nói.
“Anh cái đồ lưu manh, sốt ruột như thế sao? Côn ŧᏂịŧ cũng sắp đâm hỏng tay em rồi.”
Thẩm Nhạn Thu nắm lấy côn ŧᏂịŧ đứng thẳng của hắn, tỉ mỉ xoa nắn, cái trán của nam nhân nổi gân xanh.
Tay cô vừa mềm mại vừa ấm áp, dùng sức vừa phải như gãi đúng chỗ ngứa.
Cơ bụng cùng cơ ngực gợi cảm của Hoắc Thành Diễn hơi phập phồng, hắn thở dồn dập, nói, “Dùng miệng.”
“Được nha, nhưng chờ chút nữa anh không được bắn vào trong, miệng của người ta không chịu nổi.”
Cô lại khôi phục dáng vẻ lưu manh lúc trước, trong mắt đều là ý xuân, đầu lưỡi ướŧ áŧ thử thăm dò côn ŧᏂịŧ, đầu lưỡi liếʍ lên qυყ đầυ, sau đó trượt dọc xuống thân gậy, vòng một vòng, lại nhẹ nhàng ngậm vào liếʍ láp, nam nhân rêи ɾỉ một tiếng quyến rũ, “A~….”

Bình luận

Để lại bình luận