Chương 53

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 53

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Bão Táp
Liêu Thuân kết thúc chuyến công tác, việc đầu tiên là về câu lạc bộ. Anh vừa đặt mông xuống ghế, điện thoại nhà đã gọi tới. Là mẹ anh.
“Con về rồi thì sắp xếp đưa bạn gái về nhà ra mắt đi.”
Liêu Thuân cau mày. “Cô ấy tạm thời không muốn đi.”
“Tại sao?” Giọng mẹ Liêu đầy thắc mắc.
“Tại sao à?” Cơn giận từ mấy ngày trước, cộng thêm nỗi bực bội vì bị gia đình coi thường bấy lâu nay bùng nổ. Anh đứng phắt dậy, gầm lên: “Vì cái nhà này chứ sao! Cô ấy chê con thô kệch! Chê con vô văn hóa, chỉ biết mở cái câu lạc bộ quyền anh rẻ tiền! Chê cái gia đình giáo sư học thức đầy mình này của mình!”
“Con nói bậy bạ gì đó!”
“Con nói bậy à?” Anh cười lạnh. “Với cả, mẹ biết gì không? Cô ấy thất học! Cấp hai còn chưa học xong!”
Đầu dây bên kia im bặt. Vài giây sau, giọng ba Liêu vang lên, giận dữ tột độ: “Không thể chấp nhận được! Mày… mày cút đi! Từ nay đừng bao giờ về nhà này nữa!”
Điện thoại bị dập mạnh.
Liêu Thuân đứng sững giữa phòng, lồng ngực phập phồng. Tốt. Rất tốt.
Anh vơ vội chìa khóa xe, cơn thịnh nộ biến thành một nỗi bức bối duy nhất: Anh cần cô. Anh cần Trần Hương. Ngay lập Tức.
Anh phóng xe như điên đến siêu thị.
Chiếc Việt Dã phanh két trước cửa. Liêu Thuân đạp cửa xe bước ra, mặt đen như đít nồi. Anh không thèm nhìn ai, sải bước thẳng vào trong.
Mấy cô thu ngân đang rảnh rỗi buôn chuyện thấy cảnh đó thì sợ xanh mặt.
“Trời ơi, sát khí đằng đằng.”
“Ai chọc giận ổng vậy?”
“Còn ai vào đây nữa, chắc chắn là Trần Hương.”
“Chết rồi, bà chủ đang ở trong kho hàng.”
“Thấy chưa, tôi đã nói mà. Đàn ông giàu có chỉ chơi bời thôi. Chắc là tới chia tay.”
“Trần Hương xui rồi.”
“Mấy người im cái mỏ lại đi!” Vương Chiêu Đệ đang lau kệ, nghe thấy liền quay ra quát. “Ganh tỵ à? Thấy người ta có bạn trai vừa đẹp vừa giàu nên tức chứ gì? Có bản lĩnh thì kiếm một người đi!”
“Cô…” Mấy người kia bị nói trúng tim đen, tức anh ách mà không dám cãi.
Trong lúc đó, Trần Hương đang ở kho hàng, nhận được điện thoại của Liêu Thuân.
“Em ở đâu?” Giọng anh khàn đặc, như đang nén giận.
Trần Hương run lên. Anh giận thật rồi. Có phải vì cô quên gọi cho anh sáng nay không? Lòng cô thắt lại. Tệ hơn nữa, hôm nay cô đang… “tới tháng”. Nếu anh muốn… mà cô không thể… anh có giận hơn không?
“Em… em đang ở kho hàng. Em sai rồi, em mải kiểm hàng nên quên…”
“Chờ anh.” Anh cúp máy.
Trái tim Trần Hương như rơi xuống vực.

Bình luận

Để lại bình luận