Chương 53

Hải Tiêu Tiêu tỉnh dậy trong căn phòng trọ quen thuộc, ánh nắng buổi sớm len qua rèm cửa, chiếu lên chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón tay cô. Cô ngẩn ngơ nhìn nó, trái tim vẫn đập thình thịch khi nhớ lại khoảnh khắc Trương Diệp Thành quỳ xuống cầu hôn tối qua. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, như một giấc mơ, nhưng chiếc nhẫn này là minh chứng rằng tất cả là thật. Cô, Hải Tiêu Tiêu, 23 tuổi, thất nghiệp, sắp trở thành vợ của “thầy giáo biến thái” Trương Diệp Thành.

Cô bật cười, ôm gối lăn một vòng trên giường, rồi vội bật dậy khi nghe tiếng chuông điện thoại. Là Trương Diệp Thành.

– Ngáp, mới sáng sớm anh gọi làm gì? – Cô giả vờ càu nhàu, nhưng giọng không giấu được niềm vui.

– Vợ tương lai, em còn ngủ nướng sao? – Giọng anh trầm ấm, pha chút trêu chọc. – Chuẩn bị đi, tôi qua đón em. Hôm nay phải đưa em đi gặp bố mẹ tôi.

Hải Tiêu Tiêu suýt đánh rơi điện thoại. Gặp bố mẹ? Bây giờ? Cô hoảng loạn, hét vào điện thoại:

– Anh đùa em đúng không? Em… em chưa chuẩn bị gì cả! Gặp bố mẹ anh làm gì chứ?

– Làm gì à? – Anh cười khẽ, giọng đầy ý vị. – Báo tin vui, và tiện thể bàn chuyện cưới xin luôn. Em muốn tôi đến muộn để bố mẹ nghĩ con dâu tương lai lười biếng sao?

Cô đỏ mặt, lẩm bẩm vài câu chửi thầm, rồi vội vàng chạy vào nhà tắm. Đúng là Trương Diệp Thành, lúc nào cũng khiến cô rối như tơ vò!

* * *

Một tiếng sau, Hải Tiêu Tiêu đứng trước cổng khu trọ, mặc một chiếc váy dài màu kem thanh lịch, tóc buộc thấp, cố gắng trông “đoan trang” nhất có thể. Trương Diệp Thành xuất hiện trong chiếc xe hơi đen bóng, bước xuống với bộ vest xám ôm sát cơ thể, trông vừa lịch lãm vừa quyến rũ. Anh mở cửa xe cho cô, ánh mắt lướt qua người cô, khẽ mỉm cười.

– Em đẹp lắm. Bố mẹ tôi sẽ thích em ngay. – Anh nói, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Hải Tiêu Tiêu lườm anh, nhưng trái tim lại đập rộn ràng. Trên đường đến nhà anh, cô không ngừng lo lắng. Bố mẹ Trương Diệp Thành là ai? Họ có chấp nhận một cô gái bình thường như cô không? Và nếu họ biết cô từng giả danh em gái đi học, liệu họ có nghĩ cô lừa dối?

Nhà của Trương Diệp Thành nằm ở ngoại ô thành phố, một biệt thự rộng lớn nhưng không quá phô trương. Khi bước vào, Hải Tiêu Tiêu bất ngờ trước sự ấm áp của không gian. Mẹ anh, một người phụ nữ trung niên thanh lịch, đón cô với nụ cười dịu dàng. Bố anh, một người đàn ông nghiêm nghị nhưng ánh mắt hiền từ, cũng gật đầu chào cô.

– Cháu là Tiêu Tiêu? Nghe thằng Thành nhắc cháu hoài, hôm nay cuối cùng cũng được gặp. – Mẹ anh kéo cô ngồi xuống ghế sofa, giọng nói thân thiện khiến cô thả lỏng phần nào.

Buổi gặp mặt diễn ra suôn sẻ hơn cô tưởng. Bố mẹ anh không hỏi gì về việc cô giả danh Hải Hoa Tiếu, chỉ quan tâm đến cảm xúc của cô và con trai họ. Khi Trương Diệp Thành nắm tay cô, tuyên bố muốn cưới cô trong năm nay, mẹ anh bật cười, còn bố anh gật đầu hài lòng.

– Tốt, con trai bố cuối cùng cũng biết chọn người tử tế. – Bố anh nói, ánh mắt nhìn Trương Diệp Thành đầy ý vị.

Hải Tiêu Tiêu đỏ mặt, cúi đầu, nhưng bàn tay anh siết chặt tay cô, như muốn nói rằng mọi thứ sẽ ổn.

* * *

Trên đường về, Hải Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, tựa đầu vào ghế xe, nhìn Trương Diệp Thành đang tập trung lái xe.

– Anh này, bố mẹ anh dễ thương thật đấy. Em cứ tưởng họ sẽ khó tính lắm. – Cô nói, giọng nhẹ nhàng.

Anh quay sang, nhếch môi.

– Họ dễ tính với em vì em là lựa chọn của tôi. Nhưng nếu em dám bỏ tôi, họ sẽ không tha cho em đâu.

– Hứ, tự tin quá ha! – Cô lườm anh, nhưng không kìm được nụ cười.

Đột nhiên, anh tấp xe vào một con đường nhỏ vắng vẻ, tắt máy. Hải Tiêu Tiêu ngạc nhiên, chưa kịp hỏi thì anh đã nghiêng người, kéo cô vào lòng.

– Anh làm gì thế? – Cô hoảng hốt, nhưng ánh mắt anh lại nóng rực, khiến cô không thể kháng cự.

– Em khiến tôi căng thẳng cả ngày hôm nay. – Anh thì thầm, môi lướt qua vành tai cô. – Giờ phải để tôi thư giãn một chút.

Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã hôn cô, nụ hôn sâu và mãnh liệt, như muốn nuốt trọn cô. Bàn tay anh trượt xuống eo cô, kéo cô sát vào người mình. Hải Tiêu Tiêu đỏ mặt, cố đẩy anh ra, nhưng cơ thể lại mềm nhũn dưới sự tấn công của anh.

– Trương Diệp Thành… đây là ngoài đường đó… – Cô thở hổn hển, giọng run run.

– Thì sao? – Anh cười yêu nghiệt, cắn nhẹ lên cổ cô, để lại một dấu đỏ mờ. – Em là vợ tôi, tôi muốn hôn em ở đâu thì hôn.

Cô vừa thẹn vừa giận, nhưng không thể phủ nhận cảm giác ngọt ngào lan tỏa trong lòng. Cuối cùng, cô đành để anh hôn thêm vài lần nữa, rồi mới đẩy anh ra, yêu cầu lái xe về nhà.

Khi về đến khu trọ, Trương Diệp Thành nắm tay cô, ánh mắt nghiêm túc.

– Tiêu Tiêu, từ giờ em phải dọn đến ở với tôi. Tôi không muốn xa em nữa.

Hải Tiêu Tiêu ngẩn người, rồi bật cười.

– Anh đúng là bá đạo. Nhưng… để em suy nghĩ đã.

Anh nhướng mày, nhưng không ép cô, chỉ hôn nhẹ lên trán cô trước khi rời đi. Hải Tiêu Tiêu đứng nhìn theo bóng anh, lòng thầm nghĩ: “Chắc chắn em sẽ không thoát khỏi anh đâu, Trương Diệp Thành.”

Bình luận

Để lại bình luận