Chương 535

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 535

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

534 Ôn Thời Khải bắt lấy Lâm Chi Nam 3
Nhưng không thể phủ nhận, trong mắt thiếu nữ sạch sẽ lại trong veo, ngửa đầu nhìn anh ta, lấy một loại tư thế vô cùng nghe lời.
Ôn Thời Khải nhìn qua lại bắt đầu thất thần, không khỏi nghĩ đến con mèo màu trắng sữa thuần chủng trong nhà.
Mỗi sáng sớm đều thích ở bên cạnh giường liếm ngón tay của anh ta, từ lòng bàn tay liếm đến phân nửa đầu ngón tay, mèo nhỏ không dám nhảy lên giường, không ngừng kêu lên.
Anh ta từ trong mơ màng mở mắt, nhìn thấy tư thái phủ phục chờ đợi lại nhu thuận.
Trong lúc đối mặt, cổ họng Ôn Thời Khải đột nhiên dâng lên cảm giác ngứa ngáy, so với tối ở quán Bar càng thêm không tài nào hiểu nổi, dọc theo hầu kết lặng lẽ biến mất vô tung vô ảnh.
Vóc dáng anh ta quá cao, giống như một cây bạch dương, gần như hoàn toàn ngăn cản tầm mắt của cô, ngay cả ánh nắng cũng không rõ, ánh mắt kia vô cùng có cảm giác tồn tại.
Lâm Chi Nam đã rời tầm mắt, tự động đứng dậy.
“Trùng hợp quá, sao anh lại ở đây?” Tròng mắt cô mang theo nghi hoặc.
Lâm Chi Nam quyết định đánh đòn phủ đầu, gặp chuyện chỉ cần cô không xấu hổ đâm thủng, lúng túng là người khác, về phần chuyện giúp Khương Nhiêu, cô tuyệt đối không có khả năng chủ động nhắc đến.
Đây là cô dự định chết cũng không nhận?
Trong lúc đối mặt, khóe môi Ôn Thời Khải nhếch lên, không trả lời mà hỏi ngược lại “Cô thì sao, sao lại tới đây? Phổ Đông hình như cách nơi này rất xa?”
Trong lời nói của anh ta cũng không bức bách, giống như đang thật sự tò mò, Lâm Chi Nam nói “Bởi vì nhàm chán cho nên tùy tiện đi dạo khắp nơi, nhìn thấy quán cà phê thú cưng, cho nên đi vào.”
Ôn Thời Khải “Chỉ một mình?”
“Đúng thế.” Cô theo ánh mắt anh ta gật đầu “Bây giờ người người đang ăn tết với gia đình, ai có thời gian ra ngoài chơi cùng chứ?”
Anh ta nhướng mày từ chối cho ý kiến, tay đút túi quần không làm ra biểu thị gì, Lâm Chi Nam tự nhận thấy tạm thời xem như vo tròn cho kín kẽ, thế nhưng trong nháy mắt tiếp theo đã bị vả mặt bôm bốp.
Bị mấy chú chó nhỏ kia cuốn lấy gần như không rời nổi bước chân, không biết từ nơi nào Chu Nguyên lấy được một túi đồ ăn, lần lượt cho mấy con chó ăn, sau đó dọc theo giá sách xuyên qua, liếc thấy Ôn Thời Khải và Lâm Chi Nam ở trong góc.
“Học muội Lâm, quả nhiên là em ở chỗ này.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận