Chương 539

Mấy tháng không gặp, Lâm Quyên nằm trên giường bệnh nhìn già đi không ít, tinh khí thần uể oải, nằm liệt trên giường hơi thở đều yếu đi, hoàn toàn không còn biểu cảm như hung thần ác sát khi Tô Bối đến thăm lần trước.
Người phụ trách của bệnh viện nơm nớp lo sợ theo sau Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Chân của bà ta… Có khả năng nửa đời sau đều ngồi xe lăn…”
Nghe thấy thế, Tô Bối đặt hoa bách hợp ở đầu giường của Lâm Quyên, nhìn người phụ nữ trên giường:
“Đang yên đang lành, quậy tự sát cái gì?”
Lâm Quyên kiêu ngạo hơn nửa đời người, nửa đời trước dựa vào gia cảnh của Lâm gia, nửa đời sau dựa vào Văn Quốc Đống.
Người phụ nữ diễu võ dương oai cả đời, sao chịu được kết cục bán thân bất toại như hiện giờ.
Tô Bối cho rằng Lâm Quyên gọi cô tới, là vì phát tiết oán hận trong lòng.
Ai ngờ Lâm Quyên mới thấy Tô Bối tới gần, nắm lấy cánh tay Tô Bối, bàn tay khô gầy vô lực nắm chặt lấy tay cô, trong giọng nói có chút khẩn cầu:
“Tha cho Văn Lê… Cầu xin cô…”
“Một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái… Ngàn sai vạn sai, mọi chuyện trong quá khứ đều là lỗi của mình tôi, A Lê chưa từng làm chuyện có lỗi với cô…”
“A Lê là đứa bé tốt… Thằng bé chỉ là… Thằng bé chỉ là…”
Khi nói tới đây, giọng nói của Lâm Quyên nghẹn ngào hơn, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Tô Bối không buông.
“Là tôi hại thằng bé… Từ nhỏ tới lớn thằng bé không có cha… Con cháu Văn gia vì tôi mà không thân với nó, tất cả đều bài xích nó… Những việc này nó biết, nó đều biết…”
“Tô Bối… Cô biết nó là đứa bé tốt… Nó chỉ nhất thời đi nhầm đường, cô cho nó cơ hội, nó sẽ sửa… Sẽ sửa…”
Tô Bối không nhìn Lâm Quyên, nghiêng đầu sang một bên.
Lâm Quyên không ngừng nói với Tô Bối khi còn nhỏ Văn Lê ngoan cỡ nào, thời niên thiếu ưu tú ra sao.
Tô Bối kéo tay Lâm Quyên ra, nhỏ giọng nói: “Tôi đã cho anh ta cơ hội… Là anh ta không quý trọng…”
Khi Văn Quốc Đống “xảy ra tai nạn hôn mê”, cô đã cho Văn Lê cơ hội, nhưng kết quả là Văn Lê lại chọn thương tổn Văn Ngọc.
“Không… Tô Bối… Không phải… A Lê, A Lê chỉ bị lừa…”
Trong phòng bệnh tràn ngập tiếng khóc của Lâm Quyên, Tô Bối chỉ cảm thấy trong phòng có chút áp lực.
“Đừng suy nghĩ nhiều… An tâm ở đây đi… Một thời gian nữa tôi sẽ tới thăm bà.”
Sau khi nói xong, Tô Bối muốn đi.
“Văn phu nhân…”
Nghe thấy thế Tô Bối dừng bước lại, giọng nói hữu khí vô lực của Lâm Quyên truyền từ phía sau tới.’

Bình luận

Để lại bình luận