Chương 54

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 54

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cô hẳn là, sẽ không bị bỏ rơi nữa chứ?

Cô đỏ mặt vì suy nghĩ ích kỷ của mình, nhưng trong lòng vẫn lặng lẽ dâng lên cảm giác may mắn.

Những mảnh ký ức rời rạc lướt qua tâm trí cô như một chiếc đèn lồng quay, Nhậm Sơ Tuyết cảm thấy đầu đau như búa bổ, không thể phân biệt mơ và thực, cơ thể cô đột nhiên run lên, như thể đột nhiên mất đi trọng lượng, cô tiếp tục ngã xuống, nặng nề rơi vào một giấc mơ khác sâu hơn.

Lần này cô mơ thấy năm nhất đại học.

Lúc cô học năm nhất còn không biết cách ăn mặc, buộc tóc đuôi ngựa cao cao, để mặt mộc, mặc quần jean trắng đơn giản, thoạt nhìn tựa như một học sinh trung học.

Trong giấc mơ bên ngoài đang đổ mưa.

Bầu trời đen kịt tựa như mực giội, tiếng sấm nhanh chóng biến thành một mảnh ầm ầm xẹt ngang giữa trời, gió to thổi đến mức cành cây cũng kêu lên tiếng răng rắc răng rắc, mưa to giống như hạt châu đứt dây không ngừng rơi xuống, đập mạnh ở trên ô.

Cô cố hết sức cầm ô đi về phía trước, mặt ô gần như bị thổi bay, nước đọng đã sắp ngập đến bắp chân cô. Ở trong giấc mơ, đầu óc Nhậm Sơ Tuyết còn mơ mơ hồ hồ, không rõ mình mạo hiểm đi trong cơn mưa lớn như vậy rốt cuộc là muốn đi làm cái gì. Đi được một lúc, cô mới nhớ tới: Hôm nay mình phải đến trường giáo dục đặc biệt làm tình nguyện viên.

Vốn là cô sẽ đi cùng những người khác trong câu lạc bộ, nhưng trên đường đi tới thì trời chợt mưa, trong khoảnh khắc mưa to giàn giụa kéo tới, những người khác thấy thế nhanh chóng trở về.

Chỉ có cô không muốn thất hứa, làm cho bọn nhỏ thất vọng, lập tức kiên trì đội mưa đi qua.

Cô đợi trong cơn mưa to gần nửa giờ mới gọi được một chiếc taxi, một chiếc ô nhỏ căn bản không ngăn được mưa lớn như vậy, chờ đến lúc cô ngồi lên xe, tóc và bả vai của cô đều ướt đẫm, chất liệu quần áo lạnh như băng dính vào da, lạnh đến mức khiến cho cả người cô run rẩy. Đến trường học, theo thời gian đã hứa hẹn thì đã muộn gần mười phút, trong phòng học, các bạn học sinh đều đứng dậy muốn rời đi, cô thở hồng hộc chạy tới cửa, cơ hồ cơ thể lạnh đến mức hàm răng đều run rẩy.

Cô vừa đến, cô bé ở trong phòng học còn cao hơn cô mấy lần nhưng tâm trí chỉ có sáu bảy tuổi nhanh chóng hưng phấn đứng lên hô ”
Cô giáo đến rồi
“, những đứa trẻ khác cũng không đi nữa, vài đứa trẻ thậm chí còn xông tới ôm lấy cô.

Nhậm Sơ Tuyết đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, hít sâu một hơi để nuốt ngược nước mắt trở về.

Cô nghĩ, có lẽ Thượng Đế không chiếu cố những đứa trẻ tàn tật bẩm sinh này, nhưng cô có thể thay Thượng Đế yêu thương chúng nhiều hơn một chút.

Cho dù những điều cô có thể làm rất ít.

Trong phòng học dần dần yên tĩnh lại, các bạn học sinh bé nhỏ dìu nhau trở lại chỗ ngồi của mình.

Nhậm Sơ Tuyết ngồi trên ghế đàn dương cầm, ấn phím đàn, bắt đầu đàn bài hát đầu tiên.

Bởi vì nguyên nhân cơ thể đang rét lạnh, tay của cô vẫn còn có chút run rẩy, ở giữa có vài chỗ đột nhiên đứt quãng.

Nhưng cũng may, những người thính giả nhỏ xinh ở đây cũng không nghiêm khắc như giáo viên cô đối mặt khi làm bài thi lấy điểm, đối với những sai lầm nhỏ này, bọn trẻ vô cùng khoan dung.

Trường học này tuy rằng tuyển đủ các loại ”
học sinh đặc biệt
“, nhưng kỳ thật vẫn lấy những đứa trẻ bị mù là nhiều nhất, sau giờ học các em bé bị mù không có gì có thể làm trò giải trí, bởi vì hành động bất tiện cũng không tiện chơi đùa cùng với các bạn học cùng lứa tuổi, bởi vậy, ”
buổi hòa nhạc

Bình luận (0)

Để lại bình luận