Chương 54

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 54

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Sao anh lại quay lại thế?” Cô vẫn còn choáng váng, chớp mắt, tưởng mình đang nằm mơ.

Cố Quyết cúi người đặt cô lên giường, trong căn phòng ngủ nhỏ quen thuộc này, anh hôn lên khuôn mặt của Bùi Gia Mạt, “Anh nhớ ra em chưa ăn gì, nên anh mua cho em một bát hoành thánh và cháo ở tầng dưới, ăn xong rồi đi ngủ sẽ thoải mái hơn.”

Anh cởi áo khoác choàng lên người cô rồi mở hộp thức ăn còn hơi nóng.

Mùi thức ăn nóng hổi xộc thẳng vào mũi, Bùi Giai Mạt thực sự đói bụng, cô ngồi xuống chiếc bàn cũ hẹp, ăn từng miếng cháo.

Trong chốc lát, hơi ấm từ tứ chi truyền vào tận sâu trong tim.

“Còn anh thì sao, anh đã ăn gì chưa?” Cô đang cầm bát đột nhiên ngước lên nhìn anh.

“Anh ăn rồi.”

Nửa tiếng trước

Khi anh bước ra khỏi con hẻm quanh co, đứng ngơ ngác trước cửa tiệm đồ ăn nóng, anh lại nghĩ đến ánh mắt Bùi Gia Mạt nhìn anh trước khi rời đi.

Hàng ngàn cảm xúc phức tạp ùa về trong trái tim anh.

Tại sao cô lại nhìn anh như cún con vậy? Cô nói ở nhà một mình sẽ rất sợ, nhưng nếu anh rời đi cô có khóc không nhỉ? Cô đang bị ốm rất khó chịu thì làm sao đây? Cô có nhớ uống nước không?

Điện thoại cũng bị hỏng rồi, nếu lúc anh lo lắng sẽ gọi điện cô kiểu gì đây?

Bóng cây đung đưa trên mặt đất, trái tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.

Anh nhớ cô rất nhiều.

Ngay cả khi anh vừa mới ra khỏi nhà cô vài phút trước.

Bùi Gia Mạt đặt thìa xuống, nhìn anh qua làn sương mù trong bát cháo: “Vậy tối nay anh vẫn đi à?”

Suy nghĩ của anh bị kéo về.

“Anh sẽ không đi đâu nữa.”

Em bị ốm, anh phải ở lại chăm sóc em.

Đêm hôm đó, nửa đêm Bùi Gia Mạt đột nhiên lên cơn sốt, cô mơ hồ biết rằng Cố Quyết luôn ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng dùng tăm bông ngâm nước để làm ẩm môi cô.

Ba giờ sáng, cô tỉnh dậy một lần, nhìn thấy Cố Quyết mặc quần áo đầy đủ ngồi ở mép giường, trong bóng tối, sắc mặt anh có vẻ ủ rũ.

“Anh ơi.” Phía dưới truyền đến giọng nói nhẹ nhàng, Cố Quyết mở mắt ra.

“Sao thế em?” Giọng nói của anh trở nên khàn khàn, anh cúi người xuống chạm vào trán và gò má hơi ướt đẫm mồ hôi của cô, “Cơn sốt đã giảm một xíu rồi, em còn khó chịu không?”

Sau khi cơn sốt cao qua đi, đôi mắt cô gái như tia sáng trên mặt hồ tĩnh lặng, cô kéo góc áo của anh về phía mình rồi nói: “Anh lên đây ngủ đi.”

“Quần áo anh bẩn lắm, tựa vào đây là được rồi.” Lúc nãy anh định mượn phòng tắm nhà cô để tắm rửa một lát nhưng vì không có quần áo thích hợp để thay nên anh chỉ có thể mặc bộ quần áo cũ từ hôm qua.

“Anh ơi……” Cô nắm lấy lòng bàn tay rộng lớn của anh, áp vào ngực mình: “Em lạnh quá.”

Xuyên qua một lớp áo ngủ mỏng, bầu ngực cô gái bị lòng bàn tay anh bao phủ, hơi nóng dường như thiêu đốt từ lòng bàn tay đến trái tim, tai Cố Quyết lập tức nóng lên, anh muốn rút tay về nhưng lại bị cô ấn chặt.

Trong im lặng, anh cảm nhận được trái tim cô gái ốm yếu đang đập mong manh và phập phồng dưới lòng bàn tay mình.

Sau khi hít một hơi, anh hỏi: “Lạnh lắm à?”

“Vâng, nếu anh không lên đây em sẽ không ngủ đâu.” Cô vùi mặt vào mép gối, làm bộ như một kẻ lưu manh.

Cố Quyết do dự một hồi, trái tim anh dường như bị cô xẻ làm đôi, cuối cùng anh chỉ có thể thỏa hiệp.

Trong bóng tối, anh quay lưng về phía cô, cởi áo khoác ra, bên trong chỉ còn chiếc áo phông ngắn tay, để lộ cánh tay rắn chắc.

Lúc anh quay lại, anh nghe thấy cô thì thầm từ phía sau: “Quần cũng nên cởi ra nữa.”

Cố Quyết đột nhiên dừng lại, khuôn mặt anh đỏ bừng.

“Không được.” Anh chỉ mặc một chiếc quần, nếu anh cởi ra chỉ còn lại quần lót thôi.

“Nhưng quần anh cũng bẩn rồi……” Cô nhẹ nhàng nói, “Em bị bệnh mà, em không làm gì anh đâu, anh đừng lo.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận