Chương 54

Thẩm Nhạn Thu một tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ lõα ɭồ bên ngoài của Hoắc Thành Diễn, Tay cô vừa trắng vừa mềm, màu trắng cùng màu đỏ sậm tạo nên sự đối lập kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác.
Côn ŧᏂịŧ nam nhân bị bàn tay kia bọc lấy, vừa nhẹ vừa nặng xoa bóp, Hoắc Thành Diễn hơi hơi thở dốc.
Cô vừa vuốt ve vừa ngậm lấy thứ sưng to của nam nhân, qυყ đầυ không ngừng rỉ nước, còn giật giật như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô.
Thẩm Nhạn Thu đối diện với ánh mắt thâm thuý đang nhìn chằm chằm cô của Hoắc Thành Diễn, cô lại nhịn không được muốn trêu chọc hắn, đầu lưỡi ướt dầm dề không ngừng đảo quanh những điểm mẫn cảm phía trước, câu ra du͙© vọиɠ càng mãnh liệt.
Côn ŧᏂịŧ bị cô liếʍ láp ở trong miệng, khoang miệng ấm áp gắt gao bao lấy côn ŧᏂịŧ nóng cháy như sắt của hắn, động tác của cô vừa chậm rãi vừa nhẹ nhàng, khiến cho Hoắc Thành Diễn nhịn không được kêu lên một tiếng, “Ân…… Tiểu yêu tinh……”
Thẩm Nhạn Thu cười khẽ, chính cô cũng chưa chú ý tới bản thân lại mị hoặc như thế.
Cô yêu kiều rêи ɾỉ, âm thanh tinh tế như chuông bạc, lại mềm mại như chứa nước, câu dẫn người ta đến thần hồn điên đảo, “Ân…… Tiểu yêu tinh muốn côn ŧᏂịŧ ….”
Côn ŧᏂịŧ Thẩm Nhạn Thu ngậm càng ngày càng nóng bỏng, Hoắc Thành Diễn càng lúc càng động tình, khoé miệng cô bị cọ xát hồng nhuận, bị côn ŧᏂịŧ Hoắc Thành Diễn chà đạp đến có chút trầy da.
Cây gậy thịt thô tráng kia lại càng thêm bừa bãi, giống như là muốn lao vào cổ họng cô mà đâm mãnh liệt.
“Ân…… A…… Không được rồi……”
Thẩm Nhạn Thu cũng tự chơi bản thân đến da^ʍ thuỷ tràn trề, nước sốt trong suốt lấp lánh dàn đều rồi chảy xuống từ huyệt khẩu.
Người đang trong tư thế quỳ bò, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© phình phình như cái bánh bao, trắng nõn sạch sẽ. Thẩm Nhạn Thu chịu hết nổi, tiểu huyệt ngứa ngáy, có từng dòng điện đang không ngừng chạy loạn, huyệt khẩu lại không biết xấu hổ phun ra một đợt mật dịch.
Cô vươn tay mò xuống, ngón tay nhẹ tách hai cánh hoa ra rồi từ từ cắm vào, vách hoa đói khát lập tức mυ”ŧ chặt lấy ngón tay cô.
Thẩm Nhạn Thu cảm giác Hoắc Thành Diễn cắm vào càng lúc càng mạnh bạo, trong khoang miệng đều là hương vị của hắn. Cô không những không thấy khó chịu mà còn càng thêm phát tình, Thẩm Nhạn Thu liếc hắn, “Ân a…… Mau ra đi nha……”
“Mới có như thế đã không chịu nổi? Muốn tôi bắn ở đâu?” Bàn tay to của Hoắc Thành Diễn vươn ra thăm dò, ngón tay mang theo vết chai mỏng vuốt ve một viên vυ” hồng nhạt đang cương cứng của cô.
Nhũ tiêm lập tức có phản ứng, bị nam nhân ép một cái, phía dưới nước càng chảy không ngừng.
Thẩm Nhạn Thu muốn kêu lên nhưng trong miệng còn đang bị nhét một cây côn ŧᏂịŧ khiến cô không nói lên lời, cô chỉ cảm thấy cả người thoải mái, thân thể đang không ngừng kêu gào, hoa huyệt nhỏ nước tí tách vào khăn trải giường.
Ngay sau đó, trong miệng cô bị từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt lấp đầy, Hoắc Thành Diễn đột nhiên bắn vào trong, Thẩm Nhạn Thu híp mắt, mau chóng nhả côn ŧᏂịŧ ra.
Từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo cánh môi đỏ bừng của cô chảy ra, có một loại da^ʍ mỹ mê hoặc không nói thành lời.
Có lẽ bởi vì quá uỷ khuất, Thẩm Nhạn Thu đâm ra tức giận, cô xoay người một cái, giơ tay lên đẩy Hoắc Thành Diễn ngã xuống giường, Thẩm Nhạn Thu mở hai chân, dùng cà vạt trói tay Hoắc Thành Diễn lại.
“Bảo bối, làm cái gì vậy? Em muốn thượng tôi sao?”
Hoắc Thành Diễn khẽ cười một tiếng, khoé môi nhàn nhạt câu lên, hắn nhìn vào trong mắt Thẩm Nhạn Thu, mười phần ôn nhu, vô cùng sủng nịch.
“Đúng vậy, em phải ở bên trên, bảo đảm khiến Hoắc tổng muốn ngừng mà không được.”
Cô cúi người xuống hôn lên ngực Hoắc Thành Diễn, hai chân tách ra cũng đồng thời ngồi xuống.
Hoa huyệt đυ.ng tới côn ŧᏂịŧ cứng rắn của nam nhân lập tức tham lam mυ”ŧ vào, tiểu huyệt nhìn qua càng ướŧ áŧ, hồng hồng nộn nộn rất đáng yêu.
Viên hạch châu kia sưng mọng bất kham, khi qυყ đầυ đυ.ng tới, Thẩm Nhạn Thu chỉ cảm thấy cả người tê dại, cô khẽ run rẩy.
Hoắc Thành Diễn nghe thấy giọng nói nũng nịu oán lại lớn như thế chứ…”

Bình luận

Để lại bình luận