Chương 54

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 54

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Câu chuyện nhỏ của tiểu bánh bao
Năm nay Cố Ai Yêu được năm tuổi rưỡi, học lớp lá của nhà trẻ.
Bé đi học tương đối sớm, nên các bạn học cùng lớp đều lớn hơn bé một chút. Thế nhưng hôm nay, thầy giáo chủ nhiệm lại dẫn tới một bạn học nữ, nói là học sinh mới. Hơn nữa, bạn ấy còn nhỏ hơn bé, mới có năm tuổi!.
Cố Ai Yêu có một khuôn mặt rất đẹp. Các bạn nhỏ rất thích chơi cùng bé, nhưng bé lại rất kiêu ngạo, luôn bày ra một bộ dáng “người lạ chớ gần”. Không nghĩ tới, dù bé có kiêu ngạo, thì vẫn có nhiều bạn nữ thích thân cận với bé, cả những bạn nam cũng đều tôn bé làm vương tử. Cho nên mới nói, có hấp dẫn hay không, cũng không liên quan đến tuổi tác.
Bạn học mới tới tên là Khâu Điềm Điềm. Khuôn mặt nhỏ nhắn, phấn điêu ngọc trác, vừa nhìn liền biết có sự khác biệt với các bạn học trong lớp.
Cố Ai Yêu chép miệng, không nói lời nào, nhưng lại đặt hình ảnh của bạn ấy vào đáy mắt. Trong lòng bé luẩn quẩn cái tên “Khâu Điềm Điềm”.
Người xinh đẹp, muốn làm bạn với bé, thì phải đẹp như mẹ bé và ba bé mới được!.
Thật vất vả mới chờ tới lúc tan học. Cố Ai Yêu vẫn ngồi thẳng tắp tại chỗ, tay nhỏ đặt lên mặt bàn, lo sợ bất an chờ đợi Khâu Điềm Điềm chủ động tới tìm bé.
Cái chính là, Khâu Điềm Điềm bị một đám bạn học sinh vây quanh, ríu rít hỏi cô bé rất nhiều thứ, khiến cô bé không có thời gian tới đây tìm mình!.
Không sai, Cố Ai Yêu cảm thấy, Khâu Điềm Điềm khẳng định sẽ chú ý tới vẻ đẹp anh tuấn tiêu sái của bé, rồi sẽ chủ động kết bạn với bé.
Cố Ai Yêu nghĩ thầm, không có việc gì, bé sẽ cho bạn ấy thêm một cơ hội nữa.
Nào biết, bé chờ đến tận khi tan học, Khâu Điềm Điềm không hề tìm bé nói chuyện.
Cố Ai Yêu cảm thấy… nhân sinh thật u ám.
Bé mới không cần Khâu Điềm Điềm làm bằng hữu của bé! Trong lòng Cố Ai Yêu kêu to.
Các bạn nhỏ xếp hàng chờ ba mẹ tới đón. Bé bĩu môi, đứng đầu tiên. Bên tai toàn là giọng nói của Khâu Điềm Điềm đang nói chuyện cùng các bạn học khác.
Chờ Tang Yếu Miễu tới đây đón con, cô nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt bé, kiểu như nửa muốn khóc, nửa lại không muốn khóc.
Trong lòng cô “lộp bộp” một tiếng. Phản ứng đầu tiên là: Ai Yêu của cô bị người khác khi dễ. Rồi sau đó, cô mới nhẹ nhàng thở ra. Ai bị khi dễ chứ không bao giờ có chuyện Cố Ai Yêu bị khi dễ cả. Cái tính này, là bé học từ ba bé.
Nhưng tại sao bé lại như vậy?
Tang Yếu Miễu tiến lại gần, ngồi xổm xuống. Bàn tay mềm mại sờ lên đầu Cố Ai Yêu, cô mở miệng hỏi: “Ai Yêu, con sao thế này?”.
Cố Ai Yêu vừa thấy mẹ đến, sự ủy khuất trong lòng đã bị phóng đại lên vô số lần. Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Bé gãi gãi đầu, vừa khóc vừa nói: “Mẹ, có phải… con không còn đẹp trai nữa không!”.
“Đâu có!” Tang Yếu Miễu vội vàng phủ nhận. Cô ôm Cố Ai Yêu vào trong ngực, “Ai Yêu là đẹp nhất!”.
Cố Ai Yêu theo bản năng hỏi: “Thế ba thì sao?”.
“Ba xếp thứ ba.”.
Cố Ai Yêu bị dời đi lực chú ý. Bé không khóc nữa, thanh âm còn chút nghẹn ngào: “Vậy… thứ hai là ai?”.
Tang Yếu Miễu cười không chút xấu hổ. Cô nói: “Là mẹ nha.”.
Cố Ai Yêu: “…” Hình như cũng đúng.
Dỗ dành Cố Ai Yêu xong, Tang Yếu Miễu đứng dậy, cầm lấy bàn tay bé: “Được rồi, cùng mẹ về nhà. Chú tài xế đang đợi chúng ta.”.
Vừa bước tới cửa, Cố Ai Yêu cảm giác quai đeo cặp sách của mình bị kéo nhẹ một cái. Bé quay đầu lại, thế nhưng người kéo lại là Khâu Điềm Điềm.
Cố Ai Yêu nhìn cô bé, liền bực mình. Bé nói chuyện hung hăng: “Làm gì!”.
“Không được nói không lễ phép như vậy!” Tang Yếu Miễu sờ sờ đầu bé. Cô đang muốn xin lỗi bạn học nhỏ, thì liền nghe tiếng cô bé nói: “Dì ơi, không cần mắng Cố Thế Đình.”.
Cố Thế Đình là tên thật của Cố Ai Yêu.
Tang Yếu Miễu: “… Nga, được.”.
Chỉ thấy, cô bạn nhỏ kéo lấy một tay khác của con trai cô, đặt vào lòng bàn tay đó một viên kẹo sữa hình con thỏ: “Cố Thế Đình, cho cậu.”.
Cố Ai Yêu ngây ngẩn cả người, nhìn chăm chăm Khâu Điềm Điềm. Khâu Điềm Điềm hơi đỏ mặt, cười rộ lên, giống như vừa ăn được kẹo bông gòn, ngọt ngào nói: “Hôm nay tớ chỉ mang theo một cái kẹo sữa này thôi. Tớ để nó trong túi tiền, chưa muốn ăn. Nếu cậu thích, ngày mai tớ đem cho cậu.”.
Cố Ai Yêu rất muốn nói “Ăn nhiều đường không tốt”. Nhưng bé vẫn cố nhịn xuống, không nói, mà thay bằng một câu hỏi: “Các bạn khác cũng có sao?”.
Khâu Điềm Điềm lắc đầu: “Không có.”.
“Vì sao lại cho tớ?”.
“Bởi vì… tớ muốn kết bạn với cậu!”.
Cố Nhĩ Thăng… à không, Cố Ai Yêu không tiếng động cất viên kẹo vào trong túi: “Lúc tan học, sao cậu không đến tìm tớ?”.
“Tớ còn đang… lấp đầy dũng khí để tới gặp cậu. Giờ thì đầy rồi!”.
Cố Ai Yêu nhịn cười, vẻ mặt khoe khoang: “Vậy được rồi. Từ giờ, chúng ta là bạn.”.
Khâu Điềm Điềm duỗi tay, nhéo nhéo khuôn mặt Cố Ai Yêu: “Cố Thế Đình, da cậu mịn quá.”.
Da mặt Cố Ai Yêu bị nhéo, bé đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu. Sau đó, bé ngẩng lên, nhìn trộm Khâu Điềm Điềm. Tay bé có chút ngứa, bé cũng nhéo nhéo khuôn mặt của Khâu Điềm Điềm. Thật mềm mại!.
Bé thẹn thùng nói: “… Cậu cũng vậy.”.
Cố Ai Yêu quyết định tha thứ cho Khâu Điềm Điềm. Bởi vì, cô bé đã khiến bé không còn cảm thấy nhân sinh u ám nữa!.
Tang Yếu Miễu: “…”
Hình như, cô đã già rồi. Cô không còn hiểu được cách nói chuyện của bọn trẻ ngày nay nữa.

Bình luận

Để lại bình luận