Chương 54

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 54

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Khuôn mặt của Nghiêm Kỷ đột nhiên trầm xuống, áp suất không khí trên người anh thấp đến đáng sợ. Trần Triết đang đứng bên cạnh anh cũng lùi lại vài bước.
Mộc Trạch Tê sờ túi, tiêu rồi! Đó là một bản thảo được viết cho Nghiêm Kỷ! Vẫn chưa viết tên.
Vốn dĩ định từ chối nói mình lấy nhầm, nhưng lại quên mất, Mộc Trạch Tê ngượng ngùng cười vài lần: “Haha! Thật ngại quá, tôi đã lấy nhầm rồi, xin lỗi.”
La Nam Nam mở miệng trêu ghẹo nói: “Oa… oa! Phóng lao thì phải theo lao nha!” La Nam Nam đột nhiên nhận ra Lý Thuần này cũng không tệ, lại là một kẻ cô đơn. Đến lúc đó, để cậu ta và Mộc Trạch Tê ở chung một chỗ cũng không tồi! Hào quang của nam phụ cũng tốt.
Đôi mắt phượng dài nhỏ của Nghiêm Kỷ khẽ nheo lại, ánh mắt như nhìn thấu lòng người, nhìn chằm chằm vào Mộc Trạch Tê. Anh không làm ầm ĩ lên, lấy lọ thuốc mỡ quen thuộc ra, mở nắp ra rồi đậy lại liên tục, không nói gì nhưng cái gì cũng đều nói.
Đó là “Nếu em không nói rõ, không giải thích rõ ràng thì sẽ làm chết em.”.

Mộc Trạch Tê hiểu được ý của Nghiêm Kỷ, cả người không khỏi hơi run rẩy.
Cô khẽ ho một tiếng để phá tan sự ngượng ngùng, trên mặt nở nụ cười, nói với Lý Thuần: “Tuy đã cầm nhầm thư, nhưng tôi thật lòng cảm ơn hành động ra tay giúp đỡ của bạn học Lý Thuần, cảm ơn cậu một lần nữa.”
Cũng may Lý Thuần không để ý, cậu ta ngại ngùng gãi đầu, mấy việc nhỏ mà đã nhận được lời cảm ơn trịnh trọng như vậy. Cậu ta trả thư lại cho Mộc Trạch Tê, còn khen cô viết rất hay, chắc chắn đã lấy được rất nhiều điểm cao viết văn.
Mọi người đều cười ồ lên, khiến Mộc Trạch Tê vừa buồn cười vừa ngượng ngùng.
Còn Lâm Thi Vũ thì nhận được điện thoại của Lâm Kim Tiêu, bố ruột của cô ấy.
Dù cô ấy đã chạy rất xa, nhưng đám người Mộc Trạch Tê vẫn có thể nghe thấy giọng giận dữ của Lâm Kim Tiêu mắng Lâm Khải bất hiếu đang nằm ở bệnh viện, còn nói nhất định sẽ bồi thường cho Lâm Thi Vũ.
Thái độ của Lâm Thi Vũ rất bình tĩnh, không ôm bất cứ kỳ vọng nào.
La Nam Nam cũng biết Lâm Khải kia đã lên xe cứu thương, cô ấy lại gần ghé vào tai Mộc Trạch Tê nói nhỏ: “Quả nhiên đụng đến nữ chính của nam chính đều sẽ không có kết quả tốt, cô gái được định sẵn số mệnh trong sách mà! Sau này chúng mình cẩn thận chút, cố gắng tránh bị thương nhẹ, đừng chọc vào Lâm Thi Vũ.”
Mộc Trạch Tê im lặng gật đầu, còn Trần Triết bên cạnh chỉ mơ hồ nghe được vài câu. Lúc nãy khi cậu vừa ra ngoài thì tình cờ nghe thấy Lâm Khải kia nằm viện là bởi vì Nghiêm Kỷ.
Thầm nghĩ tới những lời trêu chọc kia của Lâm Khải, lại nghĩ về huyết áp thấp vừa rồi, Trần Triết cảm thấy người đừng nên chọc vào đáng lẽ không phải là Lâm Thi Vũ mà là Mộc Trạch Tê mới đúng.
Trên đường mấy người trở về.
“Mặc dù việc không tốn sức gì đã cứu cái mạng nhỏ của cậu, nhưng khi chúng mình bỏ chạy cậu đã cảm ơn rồi, giờ lại cảm ơn nữa, tớ biết rồi, mau chóng về đi thôi!” Mộc Trạch Tê bất lực, nhét Lâm Thi Vũ không ngừng nói cảm ơn vào xe.
La Nam Nam đi cà nhắc khẽ nói với Mộc Trạch Tê: “Em gái Tê à, Lý Thuần kia cũng được đấy! Rất hợp với cậu.”
La Nam Nam vừa nói ra, Nghiêm Kỷ lập tức lườm sang, Mộc Trạch Tê cười gượng, nói chắc chắn không có.
La Nam Nam nói dù sao hai người cũng chưa có đối tượng, thử qua lại xem xem, Mộc Trạch Tê rất dứt khoát từ chối, nói hai người đều không có ý gì với nhau.
La Nam Nam móc cằm trêu Mộc Trạch Tê, bỗng nhiên phát hiện khóe môi cô bạn hơi đỏ, La Nam Nam không để ý nói: “Mộc Mộc à, Tê Tê ơi. Mặc dù lần này không có dáng vẻ vừa gặp đã yêu của cậu, nhưng lâu ngày sinh tình thì gần như nắm chắc rồi. Lý Thuần đơn thuần như vậy, chỉ cần cậu lấy ra sự dịu dàng của bản thân, phóng ra dao tiêu hồn, vậy thì không lo cậu ta không yêu!”
Nói trắng ra chính là trêu chọc.
La Nam Nam tiếp tục nói: “Tê Tê của chúng ta rất được mọi người yêu quý, vóc dáng, tài năng đều có. Cũng cứng như nam… khụ, cũng cứng như sắt. Đổi lại Lý Thuần ngây thơ như vậy, cậu dùng ba phần công lực là có thể nắm được cậu ta rồi!”
Nghiêm Kỷ đã nghe hết, tấm thép lặng lẽ cười lạnh.
Cứu mạng với! Mộc Trạch Tê thầm kêu, lần đầu tiên cảm thấy Nam Nam thân yêu nói chuyện khó chịu như vậy.
La Nam Nam nhìn dáng vẻ lúng túng của Mộc Trạch Tê thì nghĩ rằng sau này vẫn nên đưa Mộc Trạch Tê ra ngoài chơi thì hơn, cô nghĩ không thông, thậm chí còn khó chịu.
Ánh mắt của La Nam Nam tình cờ liếc đến Nghiêm Kỷ với dáng người cực kỳ nghiêm chỉnh. Anh không nói chuyện, lẳng lặng đi ở cạnh ngoài bảo vệ hai cô gái. Bởi vì Lý Thuần và Trần Tiết có chuyện đi trước, nên Nghiêm Kỷ tự giác phụ trách đưa hai cô gái La Nam Nam và Mộc Trạch Tề về.
La Nam Nam không thích gần nam chính và nữ chính, dù đi cùng nhau nhưng La Nam Nam cũng chỉ chào hỏi xã giao.
Bây giờ nhìn lại, ngoại trừ thân phận nam chính, vốn Nghiêm Kỷ cũng là một người rất được, hạnh kiểm và học vấn đều tốt, đủ tài đủ đức; thân thiện, cẩn thận, tỉ mỉ.
Trong lòng La Nam Nam bỗng nhiên giật mình, kéo Mộc Trạch Tê tới gần, đè giọng gần như là đang thì thầm: “Tê ơi, đừng nói là cậu còn thích Nghiêm Kỷ đấy?”
Nghiêm Kỷ tai thính mắt tinh dĩ nhiên là nghe được. Lần này ánh mắt của anh bình tĩnh, xem Mộc Trạch Tê trả lời thế nào.
Cứu mạng với! Mộc Trạch Tê thầm kêu rên trong lòng. Nam Nam thân yêu thật sự đang đưa mình lên đến máy chém trong khi chẳng hề hay biết gì, Mộc Trạch Tê khóc không ra nước mắt. Dù trả lời người nào thì Mộc Trạch Tê đều sẽ không sống nổi với Nghiêm Kỷ.
Câu hỏi này tựa như lãnh đạo chấp hành hình phạt hỏi phạm nhân trên pháp trường. Bạn nằm đưa đầu ra nhận một nhát đao nhanh gọn, dứt khoát, hay là thích quỳ kêu la rồi nhận một nhát dao?

Bình luận (0)

Để lại bình luận