Chương 54

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 54

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Người cũ và cơn ghen tuông của thiếu nữ
Trình Niệm Niệm rời khỏi văn phòng Hội sinh viên với đôi môi sưng đỏ và đôi chân run rẩy. Cô gặp Hà Viễn trên hành lang và được thông báo về buổi tiếp đón đoàn đại biểu từ Học viện Nghệ thuật Anh quốc. Cô vội vàng đi lấy tài liệu, cố gắng che giấu sự bối rối của mình.
Buổi trưa, khi đi cùng Nhan Tâm ra cổng trường, Trình Niệm Niệm nhìn thấy một cảnh tượng khiến trái tim cô thắt lại. Lục Diễm đang đứng đó, vẫn bộ đồng phục chỉnh tề, nhưng bên cạnh anh là một cô gái cao ráo, xinh đẹp, khí chất sang trọng. Hai người đứng cạnh nhau trông vô cùng xứng đôi, và ánh mắt cô gái kia nhìn Lục Diễm tràn ngập tình ý không che giấu.
Máu ghen trong người Trình Niệm Niệm bốc lên ngùn ngụt. Cô nhớ lại những lời đồn về sự đào hoa của anh, về những cô gái vây quanh anh. “Đàn ông đều là đồ móng heo!”, cô thầm mắng trong lòng. Dù vậy, cô vẫn giữ nụ cười xã giao, bước tới chào hỏi: “Xin chào, tôi là Trình Niệm Niệm, người phụ trách phía Đại học N”.
Cô gái kia mỉm cười, tự giới thiệu là An Uyển – trợ giảng của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia Anh, và cũng là… bạn thanh mai trúc mã của Lục Diễm , ,. Cái danh xưng “thanh mai trúc mã” càng làm Trình Niệm Niệm khó chịu hơn.
Lục Diễm dường như nhận ra sự gượng gạo của cô. Anh bước sang, đứng sát bên cạnh Trình Niệm Niệm, vai kề vai, như một hành động khẳng định chủ quyền trước mặt người khác. Anh giới thiệu An Uyển với cô, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt lại dịu dàng nhìn cô gái nhỏ đang xù lông của mình. An Uyển nhìn hai người, nụ cười trên môi cứng lại đôi chút, ánh mắt thoáng buồn khi nhận ra sự quan tâm đặc biệt mà Lục Diễm dành cho Trình Niệm Niệm – thứ mà cô chưa bao giờ có được.
Sau khi An Uyển rời đi cùng đoàn tham quan, Lục Diễm quay sang gọi: “Niệm Niệm”. Trình Niệm Niệm hừ lạnh một tiếng, lườm anh một cái rồi quay lưng bỏ đi. Cô đang dỗi, rất dỗi!. Nhưng đi chưa được mấy bước, một cánh tay rắn chắc đã vòng qua eo cô, kéo giật cô lại phía sau. Cô ngã vào lồng ngực ấm áp quen thuộc của anh.
Lục Diễm ôm chặt lấy cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô: “Ghen rồi sao?”. “Anh… buông ra…” Cô vùng vẫy yếu ớt. Anh không buông, ngược lại còn siết chặt hơn, xoay người cô lại đối diện với mình. Đôi mắt đen láy nhìn sâu vào mắt cô, chân thành và thâm tình: “Niệm Niệm. Trong mắt anh chỉ có em thôi. Đừng ghen với người không quan trọng, được không?”.
Lời giải thích dịu dàng cùng cái ôm ấm áp của anh khiến cơn giận của Trình Niệm Niệm tan biến như bong bóng xà phòng. Cô bĩu môi, rúc vào ngực anh, cảm thấy mình thật nhỏ bé và được che chở.

Bình luận (0)

Để lại bình luận