Chương 542

Nghe thấy thế, Văn Uyển ngẩn người, không được tự nhiên nhìn đám Tô Bối: “Vậy bây giờ… Làm sao bây giờ? Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Ngọc…”
Diệp Liệt Thanh nghiến răng, tiến lên gọi mấy anh em, mấy người cũng sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Không người nào muốn Văn Lê chết, cho dù mấy anh chị em Văn gia không có mấy người chân chính thích Văn Lê, nhưng người nào cũng không muốn anh ta chết đi.
“Lát nữa hãy nói…”
“Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Ngọc… Sao lại xảy ra chuyện này?”
Cho dù Văn Quốc Đống không thích Văn Lê, nhưng cũng là con trai có quan hệ huyết thống với hắn, chỉ có mức độ coi trọng khác nhau mà thôi.
Diệp Liệt Thanh hút thuốc, nhìn Tô Bối phía xa: “Người bên kia nói, Văn Lê muốn trở về ăn sinh nhật của Văn Ngọc…”
“Những lời này anh tin sao?”
“Được rồi, đều đừng nói nữa…”
“Haizz…”
Ánh mắt Diệp Liệt Thanh nhìn Văn Ngọc, đứa bé nho nhỏ được Văn Quốc Đống ôm trong lòng cười vô cùng vui vẻ.

Sau khi khách khứa rời đi, mấy anh em của Văn Quốc Đống tươi cười gượng ép giữ lại, Văn Uyển ở bên cạnh Liễu Nhứ cũng không ầm ĩ như xưa.
Chỉ có vẻ mặt Văn Quốc Đống như thường, Tô Bối ôm Văn Ngọc đảo qua mọi người một vòng: “Làm sao vậy?”
Văn Quốc Đống tiến lên sờ trán Văn Ngọc, nhẹ giọng nói:
“Không sao, Tiểu Ngọc mệt mỏi cả ngày rồi, em dẫn thằng bé đi nghỉ ngơi trước đi.”
Tô Bối nhìn Văn Uyển muốn nói lại thôi, gật đầu: “Ừm, một lát nữa anh đi lên nhé.”
Văn Quốc Đống đáp: “Ừ…”
Thấy Tô Bối lên lầu xong, Liễu Nhứ mới mở miệng: “Anh có thể giấu cô ấy cả đời sao?”
Văn Quốc Đống vẫn còn đang hút thuốc: “Đợi hỏa táng xong lại đón trở về đi.”
“Chôn ở đâu? Văn gia?”
Trong sương khói lượn Văn Quốc Đống lắc đầu: “Tìm một chỗ đẹp ở bên ngoài đi.”
Nghe thấy thế, Liễu Nhứ nhìn Văn Quốc Đống: “Dù sao cũng là con trai anh.”
“Cứ làm vậy đi…”
Sau khi nói xong, hắn dụi điếu thuốc xoay người ra cửa.
Không ai biết Văn Quốc Đống đi đâu, đám Diệp Liệt Thanh nhìn nhau một lát, thở dài: “Đi thôi…”
Tô Bối đứng ở chỗ rẽ cầu thang, sửng sốt một lúc lâu đi tới trước phòng của Văn Lê trước đây, nhìn căn phòng đã được trang trí rực rỡ hẳn lên.
Đứng trước cửa sổ nhìn hoàng hôn rơi xuống một nửa, nước mắt trong mắt bất tri bất giác chảy ra.
Trong đôi mắt mông lung đẫm lệ, cô mơ hồ thấy được thiếu niên ôm bóng rổ đứng dưới cây ngô đồng:
“Bối Nhi… Tốt nghiệp xong chúng ta kết hôn được không?”

Bình luận

Để lại bình luận