Chương 546

Vừa nói, trong tay Tô Bối như biến ảo thuật, biến ra một cái hộp nhỏ hình trái tim, nhẹ giọng nói:
“Ông xã, sinh nhật vui vẻ.”
Văn Quốc Đống nhìn hộp nhỏ ngẩn ra một lát, sau khi lấy lại tinh thần cổ họng khô khốc: “Bối Nhi… Rất xin lỗi.”
Vậy mà hắn quên chuyện quan trọng như vậy.
Rõ ràng hắn vẫn luôn muốn Tô Bối gả cho hắn một cách vẻ vang, rõ ràng là hắn muốn nói với mọi người Tô Bối là bà xã của hắn.
Tô Bối lắc đầu, cằm chống lên bả vai của Văn Quốc Đống, thúc giục: “Nhanh mở quà ra đi.”
Năm trước quà của Văn Quốc Đống là “Văn Ngọc”, năm nay…
Bên trong hộp nhung nhỏ hình trái tim có hai chiếc nhẫn gỗ, trên nhẫn khắc rất nhiều hình hoa mai, bên trong còn hai chữ cái B & D.
“B & D.”
“Bối & Đống.”
Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm nhẫn gỗ trên tay một lúc lâu, mới nắm tay Tô Bối, đeo một chiếc trong đó vào ngón áp út của Tô Bối:
“Bà xã…”
“Hửm?”
“Gả cho anh.”
“…” Tô Bối im lặng rất lâu, mới mắng một câu: “Văn Quốc Đống, anh không biết xấu hổ! Em không gả.”
Cầm đồ của cô, cầu hôn với cô.
Văn Quốc Đống vươn tay ôm Tô Bối vào lòng đè cô dưới người, đôi mắt phiếm hồng:
“Em gả thì gả, không gả cũng phải gả.”
“Văn Quốc Đống anh sinh ra là người của Tô Bối, chết cũng là quỷ của Tô Bối.”
Nghe thấy thế, tay Tô Bối véo eo Văn Quốc Đống: “Sinh nhật nói mấy lời đen đủi như vậy làm gì!”
“Anh mặc kệ, em chỉ có thể gả cho anh.”
Tô Bối nâng mặt Văn Quốc Đống lên, ngây ngốc nhìn thẳng vào mắt Văn Quốc Đống một lát, nghiêm túc nói:
“Ừm, em gả.”
Văn Quốc Đống bất ngờ cúi đầu, hôn lên môi Tô Bối một cái, nhỏ giọng nói: “Tô Bối, anh yêu em.”
Tô Bối ôm cổ Văn Quốc Đống, làm nụ hôn này trở nên sâu hơn: “Văn Quốc Đống, em cũng yêu anh.”
[Toàn hoàn văn]

Bình luận

Để lại bình luận