Chương 547

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 547

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

546 Hồi tưởng 3
Ôn Thời Khải chính là đèn hải đăng trong nhân sinh của cô ta.
Nhưng không ai nói cho cô ta, đèn hải đăng này lại là giả.

Sau khi Khương Nhiêu rời đi, Lâm Chi Nam cũng lên xe bus rời khỏi đường Bảo Sơn, buổi tối cô ta sớm đã bị Lục Nhất Hoài sắp xếp rõ ràng… Hoặc là cùng anh ta đến khách sạn suối nước nóng vùng ngoại ô gặp bạn bè, hoặc là chính mình ở nhà phòng không gối chiếc.
Sau đó tự chủ trương giúp cô chọn phương án thứ nhất, dùng câu nói khá chảnh của anh ta chính là.
“Trên bữa tiệc đó có nhiều người đánh chủ ý xấu lên anh ta như vậy, cô nhóc như em phải đi tuyên thệ một chút chủ quyền.”
Lâm Chi Nam “…” Cô cũng không muốn.
Sau khi đến đường Kim Giang, Lục Nhất Hoài nhắn một tin đến hỏi cô đang ở chỗ nào, nhà họ Lục cách đó khá xa, Lâm Chi Nam che mặt tựa vào cột điện giậm chân chờ.
Vừa rồi còn mạnh miệng ở trên wechat nói với Lục Nhất Hoài rằng mình không lạnh, không nghĩ đến một cơn gió thổi đến đã lạnh run cầm cập.
Còn sớm, cô dứt khoát lấy điện thoại di động ra nhắn mấy tin cho Khương Nhiêu.
Rõ ràng cảm xúc của cô nhóc này không thích hợp, cô buồn bực không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đồng thời cũng lo lắng một mình cô ta lại rơi vào mấy chuyện vụn vặn mà bế tắc.
Sau khi nhắn mấy tin, Lâm Chi Nam nghĩ một lúc, gõ thêm một tin nhắn.
Cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng tự mình kìm nén, tìm người thổ lộ giãi bày ra hết, nói ra có thể nhanh chóng tìm được điểm mấu chốt, tôi nghĩ chúng ta hợp tác lâu như thế, tôi hẳn cũng được xem như một nửa bạn bè của cô nhỉ?
Sau khi tin nhắn được gửi đi cũng không nhận được đáp lại, cô cũng không vội, buồn bực ngán ngẩm nhìn xung quanh.
Đèn neon đã sáng, thỉnh thoảng có tiếng người truyền đến, một chiếc xe màu xám bạc đỗ ở trước mắt, hoàn toàn ngăn cản tầm nhìn của cô.
Lâm Chi Nam buồn bực quay đầu, cửa sổ xe của ghế lái chậm rãi hạ xuống, môi mỏng mũi lần lượt xuất hiện, một đôi mắt đen sáng đu.ng vào tầm mắt cô.
Khóe miệng Hàn Triệt nhếch lên, ý cười dừng ở mức lễ phép “Đi đâu?”
Hôm nay người đàn ông mặc một thân áo len cao cổ, quần tây, không còn mặc toàn thân màu đen như đêm đó, nhiều hơn mấy phần nho nhã, chẳng qua vòng xoáy trong mắt anh ta vừa đa tình lại vô tình.
Không biết là bình dị gần gũi hay là lãnh tịch như bụi.
“Ông chủ” hoặc là “Hàn Triệt” xuất hiện ở trên đầu lưỡi, sau cùng Lâm Chi Nam cùng anh ta chào hỏi “Hàn tiên sinh, sao anh lại ở chỗ này?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận