Chương 55

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 55

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

” mỗi cuối tuần nhanh chóng trở thành niềm mong đợi hiếm có của bọn trẻ.

Nhậm Sơ Tuyết đàn xong một bài, nhanh chóng ra hiệu bảo bọn trẻ đi nhà vệ sinh, rất nhiều đứa trẻ tuổi không lớn lắm, hơn nữa tâm trí phát dục chậm chạp, có rất nhiều chuyện đều cần người lớn nhắc nhở mới hiểu được để đi làm.

Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, các ngón tay cô đang hoạt động đông lạnh đến có chút cứng ngắc, đột nhiên, góc áo bị người nào đó kéo kéo.

Cô quay đầu, nhìn thấy một cậu bé câm cầm một cái áo khoác trong tay, là một bộ âu phục kiểu nữ ngắn cũn cỡn, thắt lưng phần eo màu trắng, hàng khuy áo đơn một bên ngực, chế tác rất tinh xảo.

Nhậm Sơ Tuyết lộ vẻ kinh ngạc, vội hỏi quần áo này là của ai.

Cậu bé câm cũng ra dấu trả lời cô. Đáng tiếc cô đối với ngôn ngữ ký hiệu chỉ hiểu rõ một chút da lông, miễn cưỡng hiểu ra được rằng ”
Là một người chị đưa cho cô mặc
“.

Trong lòng cô nhất thời dâng lên một cỗ ấm áp. Ánh mắt không tự chủ được nhìn ra phía ngoài, lại bỗng nhiên ý thức được cái gì, thu hồi ánh mắt, hai má nóng lên.


Không phải vì nguyên nhân này chứ.

” Cô đột nhiên nhớ tới, hôm nay mình mặc áo T – shirt màu trắng rất mỏng, bình thường thì trông nó hơi hơi có thể nhìn thấu được bên trong, hiện tại áo đã ướt đẫm còn dán chặt ở trên người, càng làm cho- – quả nhiên, cúi đầu, lập tức có thể nhìn thấy, xuyên thấu qua một lớp quần áo mỏng manh, đường nét của bộ đồ lót quả thực có thể thấy được rõ ràng…

Cứu với.

Nhậm Sơ Tuyết gần như không nhịn được muốn che mặt mình lại, cũng may sinh vật nam trong phòng học lớn nhất cũng không vượt qua mười hai tuổi, cô gần như đỏ mặt hoảng hốt mặc áo khoác vào.

Trên áo khoác còn lưu lại mùi thơm ngào ngạt của người phụ nữ, gương mặt Nhậm Sơ Tuyết càng nóng lên.

Bởi vì xấu hổ, cô cũng không lập tức đi tìm ”
người xa lạ tốt bụng
” kia, vừa nghĩ tới đối phương có thể hiện tại đang ở ngoài cửa nhìn mình đánh đàn, trái tim của cô đập nhanh như nổi trống, nhất thời tay cũng không biết nên đặt xuống như thế nào, khẩn trương đến mức có vài lần đánh sai nốt.

Thật vất vả đợi cho đến khi kết thúc bài hát, các học sinh lục tục đi ra ngoài, cô cũng mang một trái tim thấp thỏm bất an ra khỏi phòng học, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, khẩn trương tổ chức ngôn ngữ.

Câu đầu tiên là ”
cảm ơn
” hay tự giới thiệu trước?

Chờ một chút có nên mời đối phương một bữa cơm hay gì đó hay không…

Suy nghĩ của cô hỗn loạn, nhưng gió lạnh ngoài hành lang đã đánh thức cô.

Trong hành lang chỉ có đám học sinh rải rác đi về phía ký túc xá, tầm mắt tỉ mỉ liếc qua khắp mọi nơi hết một lần lại thêm một lần nữa, cuối cùng cô không tình không nguyện đưa ra kết luận… Đối phương đã đi rồi.

Cho dù biết rõ mình đang nằm mơ, trong lòng vẫn không kiềm chế được dâng lên cảm xúc nhè nhẹ nói không rõ ràng, buồn bã mất mát.

Cảnh tượng trong giấc mơ lại thay đổi.

Lần này cô mặc áo khoác lông cừu, đội mũ nai ngốc nghếch, trong gương cô thoạt nhìn ngốc nghếch lại đáng yêu.

Cho đến khi cô khẩn trương lấy khăn quàng cổ từ trong túi quà ra kiểm tra rất nhiều lần, Nhậm Sơ Tuyết mới nhớ tới, đây là lễ Giáng Sinh năm nhất. Đây có lẽ là lễ Giáng sinh duy nhất cô cất công chuẩn bị nhiều nhất, cô bắt đầu đan khăn quàng cổ này trước một tháng, định tặng cho ”
người xa lạ
” kia.

Người lạ của người khác là những người nói chung chung, người lạ của cô là một cách gọi rất đặc biệt.

Lại nói tiếp còn có chút buồn cười, hai người rõ ràng cuối tuần đều sẽ đi trường học đặc thù, rõ ràng quen biết mấy tháng, nhưng cả hai tựa như tuân thủ quy tắc ngầm nào đó, không biết tên họ, không gặp mặt, chỉ đơn thuần trao đổi thư từ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận