Chương 55

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 55

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Nếu… nếu như anh không thể làm một cách đàng hoàng được… thì đừng có cho nó vào bên trong tôi nữa… Tôi không muốn bản thân mình… lại bị xuất huyết thêm một lần nào nữa đâu?”

“…” Nghe đến hai chữ “xuất huyết” này, sắc mặt của hắn liền sa sầm lại đến mức tái xanh cả đi. Lần trước vị bác sĩ kia đã từng nói với hắn rồi, nếu như để cho cô bị xuất huyết thêm một lần nữa thì rất có thể sẽ dẫn đến tình trạng vô sinh vĩnh viễn.

Tống Ngụy lập tức dừng lại mọi hành động của mình. Lồng ngực hắn cảm thấy tê rần đi vì sợ hãi, hắn vội vàng rút thanh nam căn của mình ra khỏi cơ thể cô. “… Xin lỗi em…”

Lục Hiểu Dư nhìn thấy bộ mặt đầy vẻ hối lỗi của hắn, cô cũng thôi không muốn nói thêm bất cứ lời nào nữa. Cô rút vài tờ khăn giấy ra lau sạch phần thân dưới của mình, còn không quên kỹ càng lau đi vết mật dịch vừa mới thấm ướt dưới tấm chăn bông. Thôi thì cứ tạm bợ ngủ qua một đêm như thế này đã, sáng mai thức dậy thay bộ chăn ga mới cũng không muộn mà.

Cô liếc mắt nhìn sang người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, âm giọng không còn mấy mặn mà gì nữa: “Định cứ để cái thứ tồng ngồng đó rồi đi ngủ luôn hay sao? Không có ý định xả nó ra à?”

“Cũng không phải là không thể chịu đựng nổi.” Hắn đáp lại tỉnh bơ. Im lặng một hồi lâu, hắn lại cong môi lên châm biếm chính bản thân mình: “So với những gì mà em đã phải chịu đựng thì chút khó chịu này của anh có nhằm nhò gì cơ chứ? Em chịu đựng còn giỏi hơn cả anh nhiều.”

Cô im lặng không nói gì thêm, đúng là so với những gì mà cô đã phải trải qua thì chút khó chịu này của hắn chẳng là cái thá gì cả. Chỉ là cô không hề muốn những lời nói này lại được thốt ra từ chính miệng của hắn, hắn không hề xứng đáng để có thể nói ra được câu nói này.

Người đàn ông bất chợt rùng mình một cái, hắn thất kinh lên tiếng hỏi cô: “Dư Dư à, em đang làm gì vậy?”

“Chẳng phải là anh đã từng nói với tôi rằng đàn ông mà không xả ra được thì rất có thể sẽ mắc phải căn bệnh vô sinh hay sao? Tôi đang giúp anh xả nó ra đây này.”

Cô dùng tay tuốt mạnh lấy thanh nam căn của hắn, còn ngày một tăng dần nhịp độ vuốt ve lên xuống. Cô và hắn chỉ nên duy trì mối quan hệ thể xác này để tiếp chuyện với nhau mà thôi, tuyệt đối không nên có lấy nửa chữ yêu đương xen vào giữa hai người.

Tống Ngụy hứng chịu lấy từng cái tuốt tay mạnh mẽ của cô, thanh nam căn đang nằm gọn trong tay cô liên tục từng hồi run rẩy kịch liệt. Phần thân dưới của hắn bất giác nhấp nhô lên xuống liên hồi, sau cùng hắn cũng không thể nào cầm cự thêm được nữa mà bắn ra một dòng tinh dịch trắng đục nóng hổi.

Người đàn ông hô hấp một cách hỗn loạn, hắn quét mắt nhìn vào gương mặt ảm đạm của cô, nhìn thấy thứ dục khí của mình đang nhớp nháp dính đầy trên vầng trán cao thanh tú của cô. Hắn vừa cảm thấy khẩn trương lại vừa cảm thấy lúng túng vô cùng: “X… Xin lỗi em!”

Lục Hiểu Dư dùng mu bàn tay lau sạch đi vết tinh khí dính trên trán mình, xong xuôi đâu đấy cô cũng nằm xuống giường để chuẩn bị đi ngủ. Trước khi nhắm mắt lại, cô cũng không quên nhả ra hai chữ ngắn gọn: “Ngủ đi.”

Hắn thở dài một hơi não nề, chỉnh trang lại quần áo cho ngay ngắn rồi cũng nằm xuống bên cạnh cô. Tư thế nằm của hắn cũng không khác gì so với ban nãy là bao, chỉ khác là bàn tay to lớn của hắn không còn tùy tiện sờ soạng đôi gò bồng mềm mại của cô nữa, mà lại ngoan ngoãn đặt nó yên vị ở trên vòng eo thon gọn của cô.

“Dư Dư à… Em thật sự không thể nào bỏ qua cho anh được hay sao?” Hắn hỏi, giọng điệu có chút buồn bã.

“Nếu như đổi lại là anh ở trong hoàn cảnh của tôi, thì liệu rằng anh có thể dễ dàng bỏ qua được hay không?” Cô hỏi ngược lại hắn, giọng điệu lạnh lùng.

“Lúc đó anh thật sự không hề nghĩ tới… hậu quả nó lại có thể nghiêm trọng đến như vậy…” Hắn siết chặt lấy vòng eo cô vào lòng mình hơn nữa, giọng nói nghẹn ngào vang lên: “Anh không hề nghĩ tới việc em vì anh mà bị rách cả tầng sinh môn, cũng không hề nghĩ tới việc em lại mang thai ngoài tử cung… Lại càng không thể ngờ được rằng em vì nó mà đến mức suýt chút nữa là mất mạng…”

Hơi thở của cô càng lúc càng trở nên nặng nề hơn, cơn đau xé lòng năm xưa lại một lần nữa bộc bạch bùng phát dữ dội. Lục Hiểu Dư siết chặt lấy hai bàn tay mình lại, giọng nói không mặn không nhạt vang lên: “Không biết thì không có tội. Tôi và anh vốn dĩ cũng chỉ là một cuộc giao dịch xác thịt mà thôi. Không cần anh phải bận tâm đến làm gì đâu.”

“Nếu như không phải là mối quan hệ này, thì liệu rằng em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa hay không?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy hy vọng.

“Ngài Tống à, năm đó tôi đã một mình chống chọi, chịu đựng cơn đau đớn như thế nào, máu đã chảy ra nhiều đến mức nào. Vết sẹo còn hằn lại trên người tôi cho đến tận bây giờ như một liều thuốc đắng vậy, nó luôn luôn cảnh tỉnh tôi rằng nên tránh xa cái loại người như anh ra.” Cô chậm lại vài giây để lấy hơi, rồi mới cất giọng nói tiếp, giọng điệu lạnh lùng đến tàn nhẫn: “Dây dưa vào anh, hậu quả cuối cùng mà tôi nhận được cũng chỉ có thể là tan xương nát thịt mà thôi.”

“Nhưng mà Dư Dư à, dây dưa vào em thì anh cũng sẽ bị thịt nát xương tan mà thôi!” Tống Ngụy bất ngờ trở mình lại, hắn nóng giận giữ chặt lấy hai cổ tay cô. Hốc mắt hắn ửng đỏ lên một cách bất thường, giọng nói bất lực vang lên: “Phải làm thế nào bây giờ đây hả? Dư Dư à, em nói cho anh nghe đi em, rốt cuộc là anh phải làm thế nào thì em mới chịu cho anh thêm một cơ hội nữa đây hả?”

“Tôi… không thể nào làm mẹ được nữa đâu.” Cô nói, giọng điệu có chút buồn bã.

“Không cần! Anh không cần có con cái gì hết cả!” Hắn vội vàng nói ngay lập tức: “Dư Dư à, chỉ cần em đồng ý thôi, anh liền…”

“Nhưng mà tôi lại muốn được làm mẹ… Mà anh! Chính là người đã nhẫn tâm tước đoạt đi cái khả năng thiêng liêng đó của tôi.” Giọng cô đầy vẻ oán trách.

Thần sắc của người đàn ông cứng đờ lại ngay tức khắc, đôi đồng tử đen láy của hắn khẽ động đậy như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Đến khi hắn nghe thấy cô lên tiếng nói thêm một lần nữa, hắn mới chợt bừng tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ miên man.

“Còn không định đi ngủ hay sao?” Cô hỏi, giọng điệu có chút mệt mỏi.

“Cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng mà… Chúng ta vẫn có thể…” Hắn ngập ngừng nói.

Lục Hiểu Dư lúc này đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn rồi, cô tức giận nhìn hắn chằm chằm. Từng lời từng chữ cô thốt ra đều lạnh lẽo đến thấu tận tâm can: “Tống Ngụy, lần trước tôi nói mà anh nghe không lọt tai hay sao hả? Tôi chính là không hề muốn có con với anh!”

“Cho anh thêm một cơ hội nữa đi mà… Dư Dư à, làm ơn hãy cho anh thêm một cơ hội nữa đi mà…” Hắn cầu xin, giọng điệu đầy vẻ tha thiết.

Đôi mắt cô mở to ra hết cỡ, kinh ngạc nhìn vào hốc mắt đang đỏ ửng lên của người đàn ông kia. Một đôi mắt đỏ hoe, một giọng nói run run đầy xúc động. Hắn… đang khóc sao?

“Anh hôn em một cái được không? Hôn xong rồi anh liền sẽ cút ra khỏi cuộc đời của em ngay lập tức, một bước cũng sẽ không dám lại gần em thêm nữa đâu.” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ tuyệt vọng.

Tống Ngụy thấy cô không nói gì, liền trực tiếp cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại của cô. Cái hôn này đối với hắn mà nói, chính là sự bịn rịn không muốn buông bỏ đi mối tình này.

Lục Hiểu Dư nhìn hắn chằm chằm, rồi lại vô thức đáp trả lại cái hôn đầy lưu luyến kia của hắn. Cô vòng hai tay ra sau cổ hắn, chủ động vươn đầu lưỡi của mình ra thăm dò vào bên trong khoang miệng của đối phương. Giống hệt như người đàn ông này, cô lúc này cũng có cảm giác luyến lưu, bịn rịn không muốn rời xa.

Hoặc là cô đã thật sự điên rồi, hoặc là trong khoảng thời gian qua cô đã bị hắn làm phiền nhiễu đến mức ám ảnh mất rồi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận