Chương 55

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 55

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Hoắc Thành Diễn ngước mắt, trong ánh mắt thâm thuý đều là dáng người lung lay của cô, bộ ngực oánh bạch theo động tác của cô đong đưa.
Hắn tuỳ ý nắm lấy nhũ hoa của cô, hai tay xoa nắn, cặp nhũ hoa của Thẩm Nhạn Thu không lớn không nhỏ, vừa vặn trong lòng bàn tay, mềm mại như bông, độ co giãn tuyệt vời.
Lòng bàn tay hắn có vết chai, khi Hoắc Thành Diễn niết ngực của cô, từng luồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Thẩm Nhạn Thu không nhịn được thở dốc, hoa huyệt càng tiết ra nhiều dâʍ ɖị©ɧ.
Thẩm Nhạn Thu rêи ɾỉ ra tiếng, núʍ ѵú nhếch lên cao cao bị người thô bạo kéo ra.
Cô có loại cảm giác muốn ngừng mà không được, loại cảm giác này quá kỳ diệu.
Thân thể cô run run, hoa huyệt rất nhanh co rút lại, dâʍ ɖị©ɧ cũng thật mau mà phân bố ra chảy vào trong hậu huyệt.
Một tay Thẩm Nhạn Thu chống lên cơ ngực Hoắc Thành Diễn, giống một chiếc thuyền lá, lung lay trước sóng nước nhộn nhạo.
Hắn cười nói, “Bị thao đến sảng sao?”
Thẩm Nhạn Thu cảm giác huyệt khẩu bị đồ vật gì đó bịt kín mít, huyệt thịt càng thêm khẩn trương, lúc đóng lúc mở tham lam hấp thụ côn ŧᏂịŧ sưng to bất kham kia.
Côn ŧᏂịŧ thẳng hướng tiến vào bên trong, hai luồng nhũ thịt mềm mại cũng bị người nắm trong tay, thật vất vả mới dừng lại một chút, thân thể cô sắp tan thành từng mảnh.
Cô hơi khép đôi mắt hàm chứa đầy xuân thuỷ lại, nửa quỳ nửa ngồi trước mặt nam nhân. Tiểu bức vẫn muốn ăn côn ŧᏂịŧ của hắn nên Thẩm Nhạn thu đành phải tiếp tục tự mình đong đưa.
Côn ŧᏂịŧ thô tráng của nam nhân càng lúc càng hung ác, từng nhát hung hăng cắm vào âʍ đa͙σ ướŧ áŧ của cô, Thẩm Nhạn Thu chỉ cảm thấy cả người như bị xuyên qua.
“A a…… Chậm một chút…… Ân……Sâu quá.”
Cô oán giận một cách đứt quãng, nhưng động tác không ngừng, Thẩm Nhạn Thu nâng mông, huyệt khẩu ướt đẫm dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân cùng với nước sốt của cô.
Âm đế hơi sưng to, thời điểm hạ xuống không cẩn thận kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến, cô sảng khoái đến thét lên, “A a…… Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ… Anh trai rút ra ngoài chút được không……”
Tinh thần Hoắc Thành Diễn rất tỉnh táo, lâu rồi không nghe thấy cô kêu hắn như thế. Trước kia lúc hai người mới bắt đầu thông đồng với nhau, Thẩm Nhạn Thu luôn thích tán tỉnh gọi hắn là anh trai, hắn lúc đó còn cảm thấy hơi tội lỗi.
Bây giờ ngược lại càng thấy thích xưng hô này, cấm kỵ cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở cạnh nhau, đúng là một loại thuốc thôi tình.
“Gọi tôi là gì?”
Hoắc Thành Diễn động thân, côn ŧᏂịŧ cứng rắn như sắt hung hăng cắm vào trong. Hoa huyệt hoàn toàn bị lấp đầy.
Hoắc Thành Diễn bắt đầu đảo ngược tình thế, hắn xoay tay tự tháo cà vạt đang trói hắn, sau đó đè thân thể Thẩm Nhạn Thu xuống, tách hai chân cô ra, lấp kín miệng cô, côn ŧᏂịŧ rút ra gần hết rồi thâm nhập thật sâu vào trong hoa huyệt run rẩy.
Thẩm Nhạn Thu câu lấy cổ hắn, đôi tay uyển chuyển du tẩu không ngừng đi châm lửa.
Cô xoa viên thịt trước ngực hắn, cười đến giảo hoạt, hoa huyệt càng trêu người vô cùng, không buông tha côn ŧᏂịŧ của hắn, cắn hút khiến hắn tê dại.
Thẩm Nhạn Thu cắn môi dưới, khoé mắt cô hồng hồng, phiến chút nước mắt sinh lý, “A a…… Thật là lợi hại……Côn ŧᏂịŧ thao thật thoải mái…….Lại sâu chút nữa……”
Hoắc Thành Diễn càng lúc càng hung, căn gậy thịt mạnh mẽ tách mở từng tầng vách thịt nhu mềm của cô, phá tan tầng tầng trở ngại, thẳng đến hoa tâm. Qυყ đầυ hơi nhếch lên cứ chậm rãi ung dung ma sát chỗ sâu trong hoa huyệt của cô.
Thẩm Nhạn Thu thoải mái đến không nói lên lời, lại nghe thấy Hoắc Thành Diễn tinh thần phấn chấn nói, “Cầu xin anh trai, anh trai tạm tha cho em.”
Đôi mắt hắn cong cong, cười không rõ ràng, nhưng cặp mắt đào hoa kia lại rất câu nhân.
Tim Thẩm Nhạn Thu đập thình thịch, giống như có người gõ trống ở bên cạnh, không có tiết tấu gì, chỉ biết càng lúc càng nhanh.
Thẩm Nhạn Thu sắp chống không nổi, hoa huyệt rỉ nước, nước sốt lấp lánh tràn xuống mông, khăn trải giường tơ tằm cũng nhiễm đầy dấu vết hoan ái. Âm đế sưng to bị người xoa bóp, Hoắc Thành Diễn xoa âm đế, đợi đến thời điểm mẫn cảm nhất, hắn nhéo một cái, thân thể Thẩm Nhạn Thu lập tức run rẩy.
Một tay khác của Hoắc Thành Diễn nhét vào trong khoang miệng của cô, ngón tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ cái lưỡi hồng hồng, hết sức sắc tình.
Ngón tay thon dài kia tiến sâu vào trong yết hầu, quấy đảo khiến cô xuân tâm nhộn nhạo, hoa huyệt càng giống như ngậm phải xuân dược, co rút càng chặt, cuốn lấy Hoắc Thành Diễn làm hắn khó di chuyển.
“A….Thả lỏng chút……Gọi anh trai cho tôi nghe………” Hoắc Thành Diễn bắt đầu chơi xấu.
Hắn rút ngón tay ra, vuốt ve từ ngực cô xuống dưới chọc ghẹo cô vặn vẹo cơ thể.
Thẩm Nhạn Thu cuối cùng không chịu nổi, cao trào liên tục, cô cao giọng thét lên, “A a …..Lão công thật giỏi…..ưm…….”
Hoắc Thành Diễn nghe thấy hai từ “lão công” càng trở nên kích động, côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ cắm sâu.
“Vừa lòng không?” Thẩm Nhạn Thu dựa vào người hắn, hữu khí vô lực mà nói. Cô cảm thấy Hoắc Thành Diễn rất ấu trĩ.
Hoa huyệt lúc đóng lúc mở, không ngừng co rút, đang ở trong trạng thái hưng phấn.
Hoắc Thành Diễn cười, hắn cúi đầu hôn trán Thẩm Nhạn Thu, l*иg ngực khẽ rung động, “Vừa rồi hình như tôi nghe được cách xưng hô không đúng lắm.”
Thẩm Nhạn Thu mặt không đỏ, tim không đập đáp, “Chắc là anh nghe lầm rồi.”
“Ừm, chắc là nghe lầm.”
Sau một hồi im lặng, ngực Thẩm Nhạn Thu lại trướng lên.
“Hoắc Thành Diễn, cảm ơn anh vì vẫn kiên nhẫn đợi em trưởng thành, may mắn lúc em bất lực nhất lại gặp được anh.”
Thẩm Nhạn Thu thật lòng nói, Hoắc Thành Diễn cũng chân thành nghe.
Hắn biết Thẩm Nhạn Thu đã thật sự động tình với hắn, ngày này tới không quá muộn cũng không quá sớm, thời gian vừa vặn.
Hoắc Thành Diễn cười xấu xa, hắn giơ tay xoa xoa nhũ tiêm của cô, có chút buồn cười nó, “Muốn cảm ơn tôi thì dâng thịt nhiều một chút, một ngày một lần, vừa đẹp, không nhiều không ít.”

Bình luận

Để lại bình luận