Chương 55

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 55

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Lời Hứa Hủy Diệt Cơn Giận
Cơn giận tan đi, nhưng nỗi bực bội vẫn còn. Liêu Thuân buông cô ra, nhìn Trần Hương quay lại bàn giấy, tiếp tục lẩm nhẩm tính toán sổ sách.
Anh đứng khoanh tay dựa vào kệ hàng, quan sát cô.
“Trần Hương à, lại sai nữa rồi,” cô tự lẩm bẩm, cầm bút gạch đi một dòng. “Không được sai nữa.”
Liêu Thuân bật cười. ĐM, sao mà đáng yêu thế không biết?
Cô gái ngốc này, đối diện với anh thì rụt rè, nhưng khi làm việc lại vô cùng nghiêm túc.
Mãi đến hơn 10 giờ đêm, Trần Hương mới vươn vai. Cô quay sang anh, ngập ngừng: “Anh… anh tìm khách sạn nghỉ ngơi đi. Em ngủ ở phòng kho được rồi.”
“Ngủ ở đâu?” Sắc mặt Liêu Thuân sa sầm lại.
Trần Hương chỉ vào góc phòng, nơi trải một tấm chăn mỏng và cái gối ôm.
Liêu Thuân cảm thấy máu nóng dồn lên não. “Mẹ nó! Mấy ngày nay em vẫn luôn ngủ ở đây?”
“Anh đừng giận,” cô vội vàng kéo tay anh. “Ở đây không nóng, có quạt…”
“Em nghĩ anh quan tâm em nóng hay không nóng à?” Anh gầm lên, cơn giận khi nãy quay lại gấp bội. “Một mình em ngủ ở cái xó này! Lỡ nửa đêm có thằng nào nó lẻn vào thì sao? Hả? Nếu nó hiếp em rồi nó chạy thì em làm thế nào?”
Gương mặt Trần Hương trắng bệch. Cô chưa bao giờ nghĩ đến khả năng đó. Anh gầm lên quá đáng sợ, cô bật khóc nức nở.
Thấy cô khóc, Liêu Thuân khựng lại. Anh muốn mắng nữa, nhưng Trần Hương đã lao tới ôm chầm lấy anh.
“Em sai rồi… Anh đừng giận… đừng giận nữa mà…”
Anh nghiến răng, cố gắng kiềm chế. “Nếu em có mệnh hệ gì thì sao? Hả? Mẹ nó, anh ở bên ngoài lúc nào cũng nhớ em, lo cho em! Còn em? Em có quan tâm anh một chút nào không?”
Trần Hương sững người. Anh nói đúng. Cô đã quá bận rộn với công việc, quá chìm đắm trong sự tự ti và bất an của mình, mà quên mất rằng anh cũng cần được quan tâm.
Cô không biết phải làm gì để anh hết giận. Lời nói đã vô dụng.
Trần Hương nức nở, cô buông anh ra. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Liêu Thuân, cô run rẩy cởi chiếc áo sơ mi đồng phục, để lộ làn da trắng nõn và chiếc áo lót đơn giản bên trong. Cô tóm lấy bàn tay to lớn, thô ráp của anh, đặt thẳng lên bầu ngực mềm mại của mình.
Liêu Thuân sững sờ. Anh nhìn chằm chằm bàn tay mình đang bao trọn một bên ngực cô. Cảm giác mềm mại, ấm nóng truyền qua da thịt, dập tắt mọi lửa giận.
“ĐM, em đừng nghĩ làm thế này là anh sẽ hết giận.” Anh hung dữ nói, nhưng ngón tay cái đã vô thức miết nhẹ qua núm vú đang cứng lên qua lớp vải. Anh gầm gừ. “Sao lại lớn hơn rồi?”
“Đau…” Trần Hương nhăn mặt. “Tại… tại tới tháng… nó bị trướng…”
Nghe cô kêu đau, sức lực trên tay anh lập tức thả lỏng. Sự hung dữ biến mất, chỉ còn lại ham muốn nguyên thủy. Anh ôm cô vào lòng, cúi xuống hôn ngấu nghiến đôi môi cô.
“Nhớ anh không?” Anh cắn mút môi cô, tay vẫn không ngừng xoa nắn bầu ngực căng tức.
Hơi thở Trần Hương đứt quãng. Bầu ngực vừa đau vừa nhũn ra dưới bàn tay anh. “…Nhớ.”
“Nhớ bao nhiêu?” Anh không hôn môi nữa, mà dời xuống cổ, rồi cúi thấp, ngậm lấy núm vú đang gồng cứng của cô qua lớp áo lót.
“A…” Trần Hương rên rỉ. Kích thích này quá mạnh. Nơi hạ thân đang bị băng vệ sinh chặn lại bỗng dưng nóng bừng, một dòng nước ấm không thể kiểm soát cứ thế trào ra.
Cô vừa xấu hổ vừa kích thích, kẹp chặt chân lại, tay bấu vào vai anh. “Rất… rất muốn… rất nhớ anh…”
Cô ngập ngừng, rồi lí nhí gọi: “Ông xã… em… nhớ anh lắm…”
“Đệt!”
Liêu Thuân cắn mạnh vào núm vú cô qua lớp vải. Cô oằn người kêu đau. Anh ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng.
“Sớm muộn gì ông đây cũng làm chết em!”

Bình luận

Để lại bình luận