Chương 55

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 55

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Bữa tiệc tối và khoảnh khắc yếu lòng trong nhà vệ sinh
Buổi tối, bữa tiệc chiêu đãi đoàn đại biểu diễn ra tại phòng tiếp khách sang trọng của trường. Trình Niệm Niệm ngồi cạnh Lục Diễm, cố gắng che giấu những dấu vết ái muội trên cổ bằng lớp phấn dày, nhưng ánh mắt sắc bén của An Uyển dường như vẫn nhìn thấu tất cả ,.
Lục Diễm hôm nay cực kỳ phong độ. Anh đứng lên phát biểu bằng tiếng Anh giọng London chuẩn xác, trầm ấm và đầy cuốn hút. Trình Niệm Niệm nhìn anh, lòng đầy tự hào. Cô lén kéo vạt áo anh khi anh ngồi xuống, thì thầm vào tai anh: “Anh đẹp trai lắm!”. Lục Diễm mỉm cười, nắm lấy bàn tay cô dưới gầm bàn, đan mười ngón tay vào nhau thật chặt. Hành động nhỏ nhặt ấy sưởi ấm trái tim cô, nhưng lại như xát muối vào lòng An Uyển đang ngồi đối diện.
Trình Niệm Niệm uống chút rượu vang, đầu óc hơi chếnh choáng. Cô xin phép vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo. Đứng trước gương, vốc nước lạnh lên mặt, cô cố gắng xua tan đi cảm giác nóng bừng do men rượu. Bỗng tiếng giày cao gót vang lên. An Uyển bước vào, đứng cạnh cô rửa tay.
“Mấy ngày nữa giáo sư sẽ tuyển chọn học sinh trao đổi. Em chuẩn bị thế nào rồi?” An Uyển hỏi, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt lại soi mói. “Tôi sẽ tùy duyên.” Trình Niệm Niệm đáp, cố giữ vẻ bình tĩnh. An Uyển cười nhạt, rút khăn giấy lau tay, rồi buông một câu đầy ẩn ý: “Lục Diễm nói em rất giỏi. Nhưng nếu đi trao đổi, em sẽ phải sang Anh vài năm. Em đã suy nghĩ kỹ về chuyện này chưa? Về mối quan hệ của hai người?”.
Câu nói của An Uyển như một mũi kim chọc vào nỗi lo sợ sâu kín nhất trong lòng Trình Niệm Niệm. Cô cứng người lại, nhìn bóng lưng An Uyển rời đi. Cô biết, đi du học là cơ hội tốt, nhưng cái giá phải trả là sự xa cách với Lục Diễm. Cô có đủ can đảm không?.
Cô hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại rồi bước ra ngoài. Hành lang vắng lặng, chỉ có Lục Diễm đang đứng dựa tường hút thuốc. Áo vest anh đã cởi cúc, cà vạt nới lỏng, vẻ mặt trầm tư. Thấy cô, anh dập thuốc, mở cửa sổ cho bay mùi, rồi mỉm cười dịu dàng: “Thấy em đi lâu quá, sợ em lạc đường nên ra đón.” ,.
Trình Niệm Niệm nhìn anh, sống mũi cay cay. Cô lao tới, ôm chầm lấy eo anh, vùi mặt vào ngực anh. Mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa lẫn mùi cơ thể anh khiến cô an tâm lạ thường ,. Cô tự nhủ, cô phải trở nên xuất sắc hơn, để xứng đáng đứng cạnh anh. Dù có phải xa nhau, cô cũng sẽ cố gắng. Vì tương lai của cả hai.

Bình luận (0)

Để lại bình luận