Chương 56

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 56

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Cuộc Chạm Trán Khó Xử và Sự Xuất Hiện Của Gia Ngộ
Đây là muốn cùng bọn họ hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ. Cô ta hoảng hốt, theo bản năng nắm chặt lấy tay Mục Phách, cầu xin: “Anh, anh đừng đi.”
Mục Phách nhẹ nhàng gỡ tay cô ta ra, vẻ mặt xa cách: “Những gì anh nợ Mục gia đã sớm trả hết vào nửa năm trước rồi.”
“Anh, không được đi…” Giọng Mục Phách trầm xuống: “Mục Hoạt, em buông tay ra.”
“Em không buông!”
Trong lúc hai người đang giằng co, đột nhiên có giọng nói của người thứ ba xen vào.
“Mục Phách?”
Tựa như tiếng sét đánh ngang tai. Mục Phách ngước mắt lên, nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, anh mệt mỏi thở dài một tiếng.
Trong tay Dương Tương còn xách theo hai túi cơm trưa, nhất thời không tiện ra tay. Bà ta chỉ có thể chặn lại trước mặt Mục Phách: “Mày định đi đâu hả?”
Phép lịch sự tối thiểu khiến Mục Phách không thể vô lễ với trưởng bối, anh hít sâu một hơi gọi: “Bác gái.”
Dương Tương không để lộ cảm xúc mà đánh giá Mục Phách một lượt, thấy anh sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn, trong lòng có chút khó chịu. Chồng mình còn đang hôn mê bất tỉnh trong phòng bệnh, bà ta lại cười gần như nịnh nọt nói: “Nửa năm không gặp, Mục Phách, cháu sống có vẻ tốt nhỉ?”
Dương Tương có một đôi mắt phượng hẹp dài. Xuyên qua đôi mắt ấy, Mục Phách đã thấy qua quá nhiều sự tính toán và thái độ trịch thượng. Cách nửa năm, giờ gặp lại, anh phát hiện mình đã đánh giá quá cao sự kiên nhẫn của bản thân. Nén lại cơn giận dữ đang cuộn trào, anh day day ấn đường, đang định nói rõ mọi chuyện thì lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau.
“Anh ấy đương nhiên là sống rất tốt rồi.”
Mục Phách ra khỏi nhà chưa được bao lâu, mi mắt phải của Gia Ngộ liền bắt đầu giật liên hồi. Dân gian vẫn nói mắt trái giật tài, mắt phải giật tai. Đại sự không ổn rồi! Gia Ngộ giống như bị lây nhiễm sự mê tín của Văn Trọng, làm thế nào cũng ngồi không yên được. Cô biết Mục Phách đến bệnh viện gặp ai, lòng dạ không yên, dứt khoát quấn mình kín mít, ôm túi sưởi tay đi ra ngoài.
Thời điểm Gia Ngộ đến bệnh viện, Mục Phách còn chưa lên lầu. Anh dường như cần phải chuẩn bị tâm lý, đứng rất lâu mà vẫn chưa cử động. Mục Phách đứng ở đại sảnh bao lâu, Gia Ngộ liền đứng ở phía sau nhìn anh bấy lâu. Nhìn thấy Mục Phách cúi đầu xuống, Gia Ngộ bất giác muốn khóc.
Mục Phách là một người rất đỗi dịu dàng. Cho dù những người đó đối xử với anh không tốt, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trả thù. Tự hỏi nếu là mình bị trì hoãn nhiều năm như thế, cô nhất định liều chết cũng phải khiến bọn họ trả giá. Rõ ràng nửa năm trước đã nói muốn cắt đứt quan hệ, vậy mà vẫn mềm lòng xuất hiện ở nơi này. Mục Phách tốt như vậy, lại cứ gặp phải những người không tốt.
Càng nghĩ càng giận, Gia Ngộ chỉ muốn chửi thề một tiếng thì Mục Phách đã cử động. Cô phản xạ có điều kiện nép mình sau cánh cửa, len lén nhìn theo rồi nhanh chân đuổi kịp.
Thang máy dừng ở tầng bảy. Khoa Thần kinh. Xem ra bác trai của Mục Phách bị bệnh không nhẹ.
Thang máy rất lâu vẫn chưa xuống, Gia Ngộ có chút sốt ruột. Lúc này có một người phụ nữ đi tới bên cạnh, người nhỏ gầy, gò má cao, trông có vẻ khôn khéo và khắc nghiệt. Bà ta xách theo hai túi cơm, nhìn qua có vẻ mệt mỏi. Gia Ngộ chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Đến tầng bảy, Gia Ngộ không biết Mục Phách ở chỗ nào, cô chỉ đỡ eo đi lang thang không mục đích để tìm kiếm. Khó khăn lắm mới tìm được người, lại thấy người phụ nữ cô gặp ở tầng một ban nãy đang lấy lòng Mục Phách. Không cần nghĩ Gia Ngộ cũng đoán được thân phận người phụ nữ đó. Bác gái của Mục Phách. Chướng ngại lớn nhất trên con đường đời của Mục Phách.
“…Nửa năm không gặp, Mục Phách, cháu sống có vẻ rất tốt nhỉ?”
Gia Ngộ trực tiếp bị tức đến bật cười.
“Anh ấy đương nhiên sống rất tốt rồi.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận