Chương 56

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 56

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Độc chiếm vĩnh viễn
“Hồ đồ!” Mẹ Thời là người hoàn hồn đầu tiên. “Gia Nhiên, hôn nhân không phải trò đùa! Con nghĩ kỹ chưa?”
“Con nghĩ rất kỹ rồi.” Thời Gia Nhiên bình thản lạ thường.
Nàng nghĩ kỹ rồi. Nàng đã nghĩ kỹ từ cái đêm ở căn hộ của anh, khi nàng vô tình mở ngăn kéo tủ và tìm thấy một hộp gỗ cũ. Bên trong, không phải tiền, không phải vật quý giá, mà là hàng trăm lá thư tình.
Những lá thư Lâm Thích viết cho nàng. Từ những ngày cấp ba ngây ngô, đến khi nàng học đại học, cho đến cả khi anh vào trường cảnh sát. Những lá thư chi chít tình yêu câm lặng, chi chít sự dằn vặt khi thấy nàng theo đuổi anh trai mình. Và ghê rợn hơn, nàng còn tìm thấy cả những lá thư tuyệt bút, đề ngày tháng trước mỗi nhiệm vụ nguy hiểm của anh.
Anh chưa bao giờ gửi chúng đi.
________________

Đám cưới, tất nhiên, không thể diễn ra ngay. Nó kéo dài đúng ba năm trời.
Năm thứ nhất, mẹ Thời phản đối: “Cưới? Cưới về ở cái căn hộ đi thuê đó à? Con gái tôi không thể khổ!” Năm đó, Thời Gia Nhiên vẫn đang ở nước ngoài hoàn thành nốt việc học. Lâm Thích dốc cạn tiền lương, thậm chí cả tiền thưởng nguy hiểm, chỉ để mua vé máy bay, bay qua bay lại chỉ để được ôm nàng, được làm nàng vài đêm rồi lại bay về. Lâm Thanh phải đưa cho anh toàn bộ số tiền thừa kế của ba mẹ. “Thời Gia Nhiên là cô gái tốt,” Lâm Thanh chỉ nói vậy, “Đừng để lỡ.”
Lâm Thích biết, bây giờ nàng mới thật sự thuộc về anh. Nàng không còn lạnh lùng. Nàng nhiệt tình, nàng biết làm nũng, biết trêu chọc, và tuyệt vời nhất, nàng biết cách cưỡi lên người anh, chủ động kẹp chặt lấy hông anh, yêu kiều rên rỉ đòi hỏi anh phải cho nàng nhiều hơn.
Năm thứ hai, Lâm Thích vay mượn, dồn hết tiền, mua một căn nhà lớn gần bệnh viện. Mẹ Thời lại phản đối: “Nhà mới toàn mùi sơn với formaldehyde! Anh muốn con gái tôi vào ở để bệnh chết à?” Lâm Thích lại thấy có lỗi, nói hay là cứ ở tạm phòng thuê. Đêm đó, Thời Gia Nhiên khóa trái cửa phòng, đẩy anh ngã xuống giường. “Em không quan tâm,” nàng thì thầm, “Ở khách sạn, ở phòng thuê, hay ở gầm cầu cũng được. Miễn là được nằm bên anh, được anh làm cho đến khi không xuống được giường.”
Năm thứ ba, mẹ Thời không thể phản đối được nữa. Thời Gia Nhiên phát hiện kinh nguyệt của mình đã trễ một thời gian. Nàng nhìn que thử thai hiện lên hai vạch đỏ chót, không hiểu sao lại bật cười. Tin tức truyền đến tai mẹ Thời. Bà nhìn cái bụng còn chưa lộ rõ của con gái, rồi quay sang chất vấn Lâm Thích: “Đến bao giờ hai đứa mới chịu làm hôn lễ? Bụng nó to lên là không giấu được đâu!”
Thời Gia Nhiên, lúc này đang thèm đồ chua ngọt điên cuồng, nhìn Lâm Thích, người mà vì nàng mà từ một kẻ không biết nấu ăn đã trở thành đầu bếp cừ khôi, mỉm cười.
“Mấy ngày nữa ạ.” Lâm Thích bình tĩnh trả lời mẹ vợ.
“Mấy ngày nữa?” Mẹ Thời hét lên. “Làm sao mà chuẩn bị kịp???”
“Mẹ à,” Thời Gia Nhiên kéo bà lại, lôi từ trong túi xách ra hai quyển sổ hồng còn mới tinh. “Từ lúc căn nhà kia thông gió xong,” nàng nháy mắt, “Bọn con đã dắt nhau đi đăng ký kết hôn rồi.”
Mẹ Thời lảo đảo. Thời Gia Vũ vội đỡ bà, cười ha hả: “Mẹ yên tâm. Váy cưới, tiệc rượu, khách mời… con chuẩn bị hết từ năm ngoái rồi. Vả lại,” anh vỗ vai Lâm Thích, “Mẹ đừng coi thường em rể. Không cần quan hệ, không cần tiền bạc, nó sắp leo lên chức Đại đội trưởng ở cục cảnh sát thành phố rồi đấy. Không phải dạng vừa đâu.”
Thời Gia Nhiên lẳng lặng đi vào bếp, nơi Lâm Thích đang gọt táo cho nàng. Nàng ôm anh từ phía sau, áp má vào tấm lưng rộng lớn, vững chãi. “Lâm Thích,” nàng thì thầm, “Cảm ơn anh đã luôn yêu em.”
________________

Đêm động phòng hoa chúc. Sau một ngày dài mệt lử, Lâm Thích uống hơi nhiều rượu. Anh không làm gì cả, chỉ gục vào lòng Thời Gia Nhiên, ôm chặt lấy nàng, và khóc. Anh khóc như một đứa trẻ bị lạc vừa tìm thấy nhà.
“Chị…” Anh gọi nàng bằng tiếng gọi năm xưa, giọng nức nở. “Lúc trước… lúc chị nói chia tay, lúc chị vứt bỏ anh… Anh đã khổ sở lắm. Anh cũng đã khóc.”
Thời Gia Nhiên vuốt ve mái tóc anh. Trái tim nàng mềm nhũn. Nàng đã từng nghĩ tình yêu của anh là bồng bột, là chiếm hữu của tuổi trẻ. Giờ nàng mới hiểu, đó là sự ám ảnh đã ăn sâu vào xương tủy anh.
Nàng hôn lên vệt nước mắt của anh.
“Thật sự yêu một người,” nàng thì thầm, “Không phải chỉ là sự rung động cuồng nhiệt của một cái chớp mắt. Mà nó là sự độc chiếm vĩnh cửu. Là hy sinh, là tôn trọng…”
Nàng mỉm cười, bắt đầu cởi bỏ những nút áo trên bộ váy cưới nặng trĩu của mình, để lộ làn da trắng ngần lấp ló.
“…Và,” nàng cúi xuống, hôn lên môi anh, “Là sự cuồng nhiệt bất tận trên chiếc giường này, cho đến hết cuộc đời.”
[HẾT!!!]

Bình luận

Để lại bình luận