Chương 56

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 56

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Quay người lại không quên nhắc nhở, “Chị, chị đừng xuống giường, dưới giường có mảnh thủy tinh vỡ.”

“Cút!”

“Ồ…”

Cô đau đớn cuộn mình trên giường, chấn động không hề giảm bớt mà càng lúc càng lớn, hai tay nắm chặt chăn, móng tay dài nhanh chóng đem chăn xé nát.

Chuông điện thoại vang lên, không cần nghĩ cũng biết là ai gọi tới.

Đã ba lần chuông, cô không dám không nghe, khó khăn vươn tay cầm lấy, bên kia truyền tới nói khẽ của một người.

“sướng không, tiểu dâm đãng.”

Cô muốn chửi chết người đàn ông đó, muốn lấy đồ trong người ra, sau đó cúp điện thoại và bỏ chạy.

Không biết anh ta có bao nhiêu thủ đoạn để tìm được cô, nghĩ lại cũng thật đáng sợ.

Cho nên cô chỉ có thể nghẹn khuất mà đáp lại, xua tan mọi suy nghĩ trước đó.

“Không sướng….”

“Không sướng?” Anh đột nhiên cười nhẹ, “Vậy xem là lỗi của tôi rồi, phải đem độ rung tăng lên, điện lưu cũng phải tăng lên nha.”

“Không! Không cần, đừng, tôi cần xin anh, tôi không chịu nổi.”

“Hả? Ai vừa mới nói không sướng?”

Cô sắp sụp đổ mà khóc, giọng nói như chết lặng, “sướng, tôi sướng, đừng điều chỉnh, cần xin anh đó.”

Không ngờ cho dù giọng nói cô khó nghe, nhưng mà một tiếng thở dốc kia cũng đủ làm anh cứng lên.

Không muốn thủ dâm, anh muốn đụ cô, đem huyệt dâm của cô đụ nát.

“Mèo hoang nhỏ, ngày kia nhớ kĩ nhiệm vụ, đem thứ đó trộm được, tôi cho em một kinh hỉ.”

Anh ta sẽ có kinh hỉ gì, kinh hỉ chính là anh ta đụ cô a!

Khương Hân nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay, từ cổ họng nghẹn ra “Đã biết….”

Trứng rung sau một tiếng đồng hồ mới tắt trong cơ thể cô, thân mình vừa động, liền có thể cảm giác hạ thân ẩm ướt, dính nhớp làm người ta rất khó chịu, cô chịu đựng phản ứng đi vào phòng tắm, một thân dích nhớ làm cô cảm thấy vô cùng chán ghét.

Khương Nghị vẫn lo lắng lưỡng lự đứng ở cửa, không rời đi, thỉnh thoảng nằm trên của nghe ngóng ấm thanh bên trong, lo lắng cô xuống giường giẫm phải thủy tinh trên sàn.

“Cạch”

Cửa mở ra, Khương Hân trên người quấn khăn tắm, mái tóc đen còn vương những giọt nước, mặt không biểu tình nhìn cậu, nhưng giọng nói khàn khàn lại có chút kì quái.

“Đứng ở đây làm cái gì?”

Giống như là một người bắt quả tang gian lận bài thi, vẻ mặt đầy hoang mang, hoảng hốt.

“Em em em, chỉ là lo, lo lắng, chị….chị xuống giường sẽ giẫm phải mảnh thủy tinh.”

Cô lộ vẻ mệt mỏi, quay người trở về phòng, “Vào dọn dẹp những mảnh thủy tinh vỡ.”

“A vâng.” Cậu theo sau, nhìn cô kéo áo choàng tắm treo trên tường mặc vào, suy nghĩ hồi lâu vẫn lên tiếng.

“Chị, em em em, chúng ta rời khỏi đây…..có được không?”

Đây không phải là lần đầu tiên cậu hỏi vấn đề này, nhưng câu trả lời vẫn như vậy.

“Không tìm được mẹ không thể rời khỏi đây.”

Cậu lo lắng giậm chân, “Khả Khả, chị đã từng nghĩ qua chưa, mẹ hoàn toàn không có ở thành phố này, làm sao có thể tìm được a!”

“Manh mới duy nhất có thể tìm thấy mẹ là ở thành phố này!”

Cô quay người rống lên, kích thích cổ họng, xoay đầu lại bắt đầu ho khan, Khương Nghị gần như muốn khóc.

“Chị, Chúng ta rời khỏi….đi thôi, em em em, không muốn ở lại thành phố này nữa, chúng ta không tìm nữa, đừng, đừng tìm…”

“Khương Nghị!” Cô đập vào cánh tay đang duỗi ra của cậu, nghiêm túc nhìn cậu, “Nếu ngươi không tìm, ta sẽ tìm, đó mà mẹ của ta, cũng là người sinh ra ngươi, Vì cái gì ngươi nói không tìm, đó là mẹ của chúng ta!”

“Nhưng em chỉ có chị a!”

Khương Nghị cúi đầu, tháo mắt kính, gục xuống khóc, quệt mắt, nức nở nói.

“Em từ nhỏ, từ nhỏ cũng chỉ có chị, mẹ…mẹ từ trước tới giờ, không có coi em là con trai người…..Ô, người chiều chuộng chị, Kha Kha còn em đâu, em em em chính là một thứ dư thừa.”

Khương Hân quay đi…., không hề nhìn cậu, mặt không cảm xúc, không có một chút nào đồng tình.

***

“Bắt lấy cô ta! Ở ngay đó, tao vừa thấy cô ta!”

“Bên trái bên trái, rẽ một cái là tới, phía trước là ngõ cụt, cô tôi chạy không thoát đâu!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận