Chương 56

Thẩm Nhạn Thu rất ít khi nói chuyện với người cao tuổi, cô cũng không biết tạo niềm vui cho người già như thế nào, trước khi cô cùng Hoắc Thành Diễn xuất phát tới Hoắc gia tham gia lễ tế tổ, cô không ngừng dò hỏi Tô Việt xem lấy lòng người cao tuổi như thế nào.
Tô Việt bị cô hỏi đến thấy phiền, đành phải nhéo khuôn mặt của cô, nửa giỡn nửa nghiêm túc nói, “Chỉ bằng gương mặt này của em, ông lão còn không vừa lòng sao?”
Gương mặt của Thẩm Nhạn Thu già trẻ đều thích, trang điểm dễ thương một tí cũng rất đẹp, đáng kinh diễm nhưng chưa thoát tính trẻ con, tóm lại chính là gương mặt trời ban để kiếm cơm.
Hoắc Thành Diễn đẩy lùi công việc, hai người chạy về quê Hoắc gia, hắn cười cô, “Không cần khẩn trương như thế, nếu ông nội không đồng ý thì chúng ta lập tức rời đi.”
“Anh thật sự sẽ làm giống trên TV sao? Vì người thương mà không cần gia tài của gia tộc?”
Thẩm Nhạn Thu không nhịn được trêu ghẹo hắn, bởi vì trong mắt cô, Hoắc Thành Diễn là một người rất lý trí.
Hơn nữa cô không hi vọng Hoắc Thành Diễn làm ra loại chuyện này, quá không thực tế.
“Sẽ, bởi vì tôi có đủ khả năng cho em một tương lai khác tốt đẹp hơn.” Hắn nắm lấy tay Thẩm Nhạn Thu hôn lên, lại xoa xoa, không buông ra nữa, hắn rất thích nắm chặt tay Thẩm Nhạn Thu, bởi vì như thế hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Thẩm Nhạn Thu liếc Hoắc Thành Diễn một cái, chợt nhón chân lên, khẽ cười thì thầm vào tai hắn, “Cái kia thì không cần, em có thể nuôi sống bản thân, nếu Hoắc tổng trở nên nghèo túng, em có thể suy xét bao dưỡng anh, rốt cuộc thì Hoắc tổng người vừa tốt vừa chu đáo, hỏi thử có phú bà nào không động tâm?”
Cô nói rất say sưa, Hoắc Thành Diễn nhìn bộ dáng hớn hở của cô, trong lòng thoải mái hơn nhiều, đoạn thời gian này cô phải chịu áp lực rất lớn, phải xử lý một đống chuyện do La Mạn Hà gây ra, còn phải vội vàng tham gia hoạt động, hơn nữa mối quan hệ của hai người mới được làm rõ, Thẩm Nhạn Thu cứ lo được lo mất.
Sự ấm áp dâng thẳng lên trong lòng Hoắc Thành Diễn, giống như không cẩn thận làm nghiêng bình nước nóng. Có thể nhìn thấy ý cười hoà thuận vui vẻ một lần nữa, toàn bộ thế giới của hắn như được thắp sáng lên.
Hoắc Thành Diễn thò lại gần, bờ môi ấm áp tham lam hôn Thẩm Nhạn Thu, môi trên ngậm lấy môi dưới, môi dưới bị môi trên bọc lấy, một chút cũng không tách ra.
Hoắc Thành Diễn ôm lấy cơ thể cô, cơ thể hai người sát lại bên nhau, trái tim Thẩm Nhạn Thu đập thình thịch, bên tai đều là tiếng tim đập dữ dội.
Đầu lưỡi bị hắn mυ”ŧ vào, lưỡi hắn linh hoạt cuốn lấy lưỡi cô khiêu vũ, hai người em chạy anh đuổi dây dưa với nhau.
Nơi nào đó của cô rỉ ra chất lỏng, thân thể cũng bắt đầu xao động.
Thẩm Nhạn Thu nhanh chóng ngăn chặn nó tiếp tục, cô dùng cả hai tay, mày hơi nhíu lại, lập tức đẩy Hoắc Thành Diễn ra.
Gương mặt cô hồng hồng, môi vừa bị người chà đạp bắt đầu sưng mọng, giống viên thạch hồng vừa được lột ra, lóng lánh trong suốt, nhìn qua rất gợi cảm.
“Sao lại nhìn em như thế?”
Thẩm Nhạn Thu rất muốn che mắt người này lại, quá câu dẫn người ta, căn bản là cô sắp bị câu đến hoang mang lo sợ.
Hoắc Thành Diễn cụp mi mắt, thấp giọng cười nói, “Như thế nào? Phú bà vừa lòng không? Nếu không vừa lòng cứ nói ra, chúng ta có thể tiến hành giao lưu càng sâu hơn, thẳng đến khi ngài vừa lòng mới thôi.”
Thẩm Nhạn Thu hiểu, hắn đang trả lời lời trêu chọc hồi nãy của cô. Vẻ ngoài của Hoắc Thành Diễn vốn đã có chút mị hoặc, bây giờ còn cười như có như không nhìn cô.
Thẩm Nhạn Thu lơ đãng kẹp chặt chân, cảm giác thấy thẹn trong lòng nổi lên.
Cô thế mà ướt, hơn nữa là lúc Hoắc Thành Diễn nói xong câu kia, tê tê dại dại, giống như có vô vàn con kiến đang bò trong hoa huyệt, khẽ gặm cắn, sức lực yếu nhưng uy lực lớn, hoa huyệt của cô càng ướt đến lợi hại.
Thẩm Nhạn Thu hừ một tiếng, “Hoắc tổng, tiết chế tiết chế nha.”

Bình luận

Để lại bình luận