Chương 56

: Bão Tố Tâm Lý

Căn hộ của Chu Chính nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà sang trọng ở trung tâm Trường Hải, với cửa sổ kính lớn nhìn ra biển lấp lánh ánh đèn đêm. Tống Phi Vũ ngồi co ro trên ghế sofa da màu xám, tay ôm chặt chiếc gối lông mềm mại, đôi mắt đỏ hoe. Tin tức về việc mang thai như một cơn sóng thần, cuốn phăng mọi suy nghĩ của cô. Cô mới mười tám tuổi, vừa rời quê nhà để theo đuổi giấc mơ đại học, chưa từng nghĩ đến việc làm mẹ. Đứa bé trong bụng, dù là kết quả của những khoảnh khắc điên cuồng với Chu Chính, lại khiến cô hoảng loạn. Cô sợ hãi, không phải vì Chu Chính – người đàn ông cô vừa yêu vừa sợ – mà vì tương lai mịt mù phía trước.

Cô nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng bạc chiếu lên sóng biển lăn tăn. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh mẹ cô, người đã dặn đi dặn lại rằng phải học hành chăm chỉ, không được yêu đương. Vậy mà giờ đây, cô không chỉ yêu, mà còn mang thai với anh rể cũ của mình. “Mình phải làm sao đây?” Cô thì thầm, giọng lạc đi, nước mắt lăn dài trên má.

Cánh cửa chính bật mở, tiếng giày da vang lên trên sàn gỗ. Chu Chính bước vào, dáng người cao lớn trong bộ vest đen ôm sát, toát lên vẻ mạnh mẽ và quyền lực. Anh cởi áo khoác, treo lên giá, rồi quét mắt qua căn phòng, dừng lại ở Tống Phi Vũ. Gương mặt cô nhợt nhạt, đôi môi run rẩy, khiến anh nhíu mày. “Tiểu Vũ, em sao vậy?” Anh bước tới, ngồi xuống bên cạnh, bàn tay to lớn chạm vào má cô, ấm áp nhưng đầy áp lực.

Tống Phi Vũ cắn môi, cố nuốt nước mắt. “Em… em sợ, anh Chính. Em không muốn giữ đứa bé này.” Giọng cô run rẩy, nhỏ như tiếng gió thoảng. “Em còn trẻ, em chưa sẵn sàng. Em không biết phải làm mẹ thế nào…”

Chu Chính im lặng, ánh mắt tối lại, như một cơn bão đang tụ. “Đừng nói bậy,” anh nói, giọng trầm nhưng sắc lạnh, như ra lệnh. “Đây là con của chúng ta. Em không được nghĩ đến chuyện bỏ nó.”

Tống Phi Vũ lắc đầu, nước mắt rơi lã chã xuống gối. “Anh không hiểu đâu! Em muốn đi học, muốn sống tự do, muốn làm những gì mình thích. Đứa bé này… nó sẽ trói em lại, em không muốn!” Cô hét lên, giọng vỡ òa, tay siết chặt gối đến trắng bệch.

Chu Chính nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng, hơi thở nóng rực phả lên tai cô. “Em nghĩ em thoát được anh sao, Tiểu Vũ?” Anh thì thầm, giọng khàn khàn, mang theo sự chiếm hữu. “Em là của anh, đứa bé này cũng là của anh. Đừng hòng rời xa anh.” Bàn tay anh lướt xuống eo cô, siết chặt, khiến cô rùng mình.

“Anh… đừng…” Tống Phi Vũ cố đẩy anh ra, nhưng sức mạnh của anh như một bức tường thép, không lay chuyển. Chu Chính không nói thêm, chỉ đứng dậy, bế bổng cô lên như bế một đứa trẻ, mang thẳng vào phòng ngủ. Căn phòng rộng lớn với chiếc giường kingsize phủ chăn lụa trắng, ánh đèn vàng mờ ảo chiếu lên cơ thể cô khi anh đặt cô xuống. Chiếc váy ngủ màu hồng phấn trượt lên, để lộ đôi chân trắng mịn và cặp đùi căng tròn.

“Anh sẽ làm em hiểu, em không thể rời xa anh,” Chu Chính gầm gừ, cởi phăng áo sơ mi, để lộ cơ ngực rắn chắc, cơ bụng sáu múi săn chắc, và lớp lông ngực mỏng đầy nam tính. Anh đè cô xuống, môi tham lam hôn lên cổ cô, xuống xương quai xanh, rồi dừng lại ở ngực cô, nơi hai nụ hoa hồng phấn ẩn hiện dưới lớp vải mỏng.

“Anh… dừng lại… Ưm…” Tống Phi Vũ rên khe khẽ, tay bấu chặt ga giường. Cô muốn kháng cự, nhưng cơ thể lại phản bội, nóng ran dưới những cái chạm của anh. Chu Chính kéo váy cô lên, bàn tay luồn vào dưới lớp áo lót, chạm vào nơi bí mật nhất. Ngón tay anh di chuyển khéo léo, trêu chọc, khiến cô ướt át chỉ trong vài giây. “Em nói không muốn, nhưng nhìn xem, em đã sẵn sàng cho anh rồi,” anh thì thầm, giọng đầy trêu chọc.

Tống Phi Vũ cắn môi, cố kìm tiếng rên, nhưng khi Chu Chính kéo khóa quần, để lộ côn thịt to lớn, cương cứng, tím đen, cô không thể kiềm chế được nữa. Anh nâng chân cô lên, đặt lên vai mình, rồi từ từ tiến vào, từng chút một, như muốn cô cảm nhận rõ sự chiếm hữu. “A… Anh… chậm thôi…” Cô hét lên, cảm giác căng đầy khiến cô run rẩy, hai chân bất giác kẹp chặt hông anh.

Chu Chính không chậm, anh đẩy mạnh, từng nhịp đều sâu và mạnh mẽ, như muốn khắc dấu ấn của mình lên cơ thể cô. “Em là của anh, Tiểu Vũ. Đừng hòng nghĩ đến chuyện rời đi,” anh gầm gừ, vừa đẩy vừa hôn lên môi cô, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, trao đổi hơi thở ngọt ngào. Tống Phi Vũ chìm trong khoái cảm, mọi lo lắng tan biến, chỉ còn lại anh và cô. Cô ôm chặt cổ anh, móng tay cào nhẹ lên lưng anh, rên rỉ: “Anh… em… em không chịu nổi…”

Cao trào ập đến, cô cong người, hét lên tên anh, toàn thân run rẩy. Chu Chính cũng không kìm được, anh gầm lên, bắn tinh sâu trong cô, hơi thở hổn hển. Anh nằm xuống bên cạnh, kéo cô vào lòng, vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô. “Đừng sợ, Tiểu Vũ. Anh sẽ lo cho em và con, cả đời này,” anh thì thầm, giọng dịu dàng nhưng vẫn đầy cương quyết.

Tống Phi Vũ gục vào ngực anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh. Cô không trả lời, chỉ nhắm mắt, lòng vẫn rối như tơ vò. Cô biết, dù có chạy trốn thế nào, cô cũng không thể thoát khỏi anh.

Bình luận

Để lại bình luận