Chương 56

Sự thỏa hiệp trong lời nói của cô ấy khiến Phong Kiều choáng váng.
“Cô … Nói vậy là có ý gì chứ?” Tô Lan vén mái tóc dài rồi thản nhiên nói “Không có ý gì, tôi đồng ý với cô, chờ anh ấy quyết định.”
Khi Tô Lan trở về nhà Trình Chiêm vào buổi tối thì anh đã trở lại. Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, anh lặng lẽ ngồi trên ghế sofa một mình, với vài tàn thuốc nằm trong gạt tàn trên bàn cà phê và một xấp giấy tờ bên cạnh.
Tô Lan lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, sau đó xoay người từ từ ôm lấy thân thể của anh, cô cúi người hôn lên má anh và khóe môi của anh rồi cô cắn một cái vào môi anh. Dường như có thứ gì đó chảy ra, có một vị chua xót giữa môi và răng. Trình Chiêm bình tĩnh đẩy cô ra, nhưng mà cô không muốn còn cố ý bò lên, cánh tay mềm mại ôm lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông, vén lên chiếc áo phông trắng của anh, đốt lửa trên cơ thể trần trụi của anh. Bộ ngực mềm mại và đầy đặn của cô áp vào ngực của Trình Chiêm, xoa nắn trêu chọc, một tay đưa xuống… Về phía trung tâm du͙c vọng của người đàn ông, cô chỉ còn tiến một chút, một chút thôi … Nhưng đột nhiên có bàn tay cản lại. Với sức mạnh vô cùng quyết tuyệt.

Bình luận

Để lại bình luận