Chương 56

Buổi công chiếu Stockholm kết thúc trong tiếng vỗ tay rộn ràng của khán giả. Ánh đèn rạp chiếu phim bật sáng, làm nổi bật gương mặt Diệp Phù – đôi má ửng hồng vì xúc động, đôi mắt long lanh còn vương chút nước. Cô ngồi cạnh Sầm Loan, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh đan chặt vào tay mình, như thể muốn giữ cô mãi mãi trong thế giới của anh. Bộ phim đã thành công vượt mong đợi, với những lời khen ngợi dành cho diễn xuất chân thực của cả hai, đặc biệt là chemistry bùng nổ giữa Đường Cổ và Dư Trì Bắc. Nhưng Diệp Phù không thể không nhận ra những ánh mắt tò mò từ khán giả và giới truyền thông, những lời xì xào về việc cô – một diễn viên nhỏ – lại xuất hiện thân mật bên cạnh ảnh đế Sầm Loan.
“Đừng để tâm,” Sầm Loan thì thầm, giọng trầm thấp đầy an ủi khi họ rời rạp qua cửa hậu để tránh đám phóng viên. Anh kéo cô vào chiếc xe hơi đen bóng, đóng cửa lại, tạo ra một không gian chỉ có hai người. “Hôm nay em là ngôi sao, Phù Phù. Cả thế giới đã thấy em tỏa sáng.”
Diệp Phù đỏ mặt, nép vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim đều đặn của anh. “Em chỉ sợ… họ sẽ nói gì đó. Về em, về chúng ta. Em không muốn anh bị ảnh hưởng vì em.”
Sầm Loan cười khẽ, ngón tay thon dài nâng cằm cô, buộc cô nhìn vào mắt anh. Ánh mắt anh sâu thẳm, vừa dịu dàng vừa cháy bỏng, như muốn nuốt chửng cô. “Để họ nói. Anh không quan tâm. Em là của anh, thế là đủ.” Không chờ cô phản ứng, anh cúi xuống, ngậm lấy môi cô trong một nụ hôn mãnh liệt, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, mang theo vị rượu vang từ buổi tiệc sau công chiếu. Bàn tay anh luồn qua lớp váy trắng mỏng manh, vuốt ve làn da mềm mại ở eo cô, rồi trượt xuống, chạm vào lớp nội y đã ướt át.
“Anh… ở đây không được…” Diệp Phù thở hổn hển, cố đẩy anh ra, nhưng cơ thể cô lại phản bội, tự động áp sát vào anh, hai chân khẽ run khi ngón tay anh lướt qua nơi nhạy cảm.
“Không ai thấy đâu,” Sầm Loan thì thầm, giọng khàn khàn đầy mê hoặc. Anh cắn nhẹ vành tai cô, ngón tay trượt vào trong nội y, khéo léo trêu đùa khiến cô rên khẽ. “Em xem, bảo bối, em muốn anh đến thế nào.”
Diệp Phù nức nở, hai tay bấu chặt vào áo anh, khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể. Xe dừng lại trước khách sạn, và Sầm Loan nhanh chóng bế cô vào thang máy. Cửa vừa khép, anh lại đè cô lên tường, hôn cô cuồng nhiệt, tay kéo khóa váy xuống, để lộ cơ thể trắng nõn dưới ánh đèn mờ ảo. “Anh không đợi được nữa,” anh gầm gừ, cởi áo khoác, để lộ cơ ngực săn chắc với những vết sẹo giả vẫn còn từ lần quay phim, làm tăng vẻ nam tính quyến rũ của anh.
“Anh Sầm…” Diệp Phù gọi tên anh, giọng run run, đôi mắt mờ sương nhìn anh như cầu xin.
Sầm Loan cúi xuống, hôn từ môi cô xuống cổ, rồi ngậm lấy đầu vú đã cứng lại qua lớp nội y trắng. “Gọi anh là gì?” Anh thì thầm, tay kéo nội y xuống, để lộ bầu ngực đầy đặn. Anh dùng lưỡi trêu đùa núm vú, tay kia luồn xuống, xâm nhập vào nơi ướt át giữa hai chân cô, đẩy hai ngón tay vào, chậm rãi ra vào.
“Anh… Sầm Loan…” Cô nức nở, cơ thể cong lên vì khoái cảm, nước mắt lăn dài trên má.
“Không phải thế,” anh cười khẽ, rút tay ra, cởi quần, để lộ côn thịt cương cứng, to lớn và nóng bỏng. Anh nắm lấy tay cô, dẫn cô chạm vào nó, cảm nhận nó đập mạnh dưới lòng bàn tay cô. “Gọi anh là chồng.”
Diệp Phù đỏ mặt, nhưng dưới ánh mắt mê hoặc của anh, cô nhỏ giọng, “Chồng…”
Sầm Loan,bế cô vào phòng, đặt cô xuống giường phủ đầy cánh hoa hồng – một bất ngờ anh đã chuẩn bị từ trước. Anh cởi hết quần áo, cơ thể cường tráng đè lên cô, hôn khắp cơ thể cô, từ đôi môi mềm mại xuống bầu ngực căng tròn, rồi xuống vùng bụng phẳng lì. Khi lưỡi anh chạm vào nơi nhạy cảm giữa hai chân cô, Diệp Phù hét lên, hai tay bấu chặt ga giường, cơ thể run rẩy vì khoái cảm. Anh không dừng lại, dùng lưỡi và ngón tay đưa cô lên đỉnh, khiến cô rên rỉ dâm đãng, nước mắt lăn dài.
“Anh… chậm thôi…” Cô nức nở, nhưng Sầm Loan không nghe, đứng dậy, cầm côn thịt mạnh mẽ đâm vào cô. Diệp Phù quấn lấy anh, hai chân khóa chặt hông anh, rên rỉ khi anh đẩy sâu, mỗi nhịp đều mạnh mẽ và đầy chiếm hữu. “Sầm Loan… anh… em yêu anh…”
Lời tỏ tình bất ngờ khiến Sầm Loan khựng lại, ánh mắt anh sáng lên. Anh cúi xuống, hôn cô mãnh liệt, đẩy nhanh nhịp độ, đưa cả hai lên đỉnh trong tiếng rên rỉ hòa quyện. Khi tình dịch nóng bỏng phun vào trong cô, Diệp Phù hét lên, bụng dưới co giật, lên đỉnh lần nữa. Anh ôm cô vào lòng, thì thầm, “Anh cũng yêu em, Phù Phù. Mãi mãi.”
Họ nằm đó, thở hổn hển, mồ hôi thấm đẫm. Sầm Loan vuốt tóc cô, giọng khàn khàn, “Anh muốn em mãi mãi ở bên anh. Làm vợ anh, được không?”
Diệp Phù sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh. Anh lấy từ ngăn kéo ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra để lộ một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. “Anh chưa bao giờ nghiêm túc hơn.”
Cô mở to mắt, trái tim đập thình thịch. Cô muốn nói “đồng ý” ngay lập tức, nhưng một góc nhỏ trong lòng vẫn lo sợ – sợ rằng hạnh phúc này quá hoàn hảo, sợ rằng cô không xứng với anh. “Anh… cho em thời gian suy nghĩ được không?” Cô nhỏ giọng, ánh mắt mờ mịt.
Sầm Loan không ép, chỉ hôn lên trán cô. “Được. Nhưng anh sẽ không để em chạy thoát đâu, bảo bối.” Anh kéo cô vào lòng, và họ lại quấn lấy nhau, làm tình thêm lần nữa, như thể muốn khắc sâu lời hứa vào cơ thể nhau. Tiếng rên rỉ và hơi thở hòa quyện, kéo dài đến tận bình minh, khi cả hai kiệt sức ôm nhau ngủ thiếp đi.
________________

Bình luận

Để lại bình luận