Chương 56

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 56

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nguyên bản Cơ Quyện Tửu đã sớm quyết định mang Diêu Lan Ca về tuyệt đối không thể đối xử với y quá tốt, nhưng khoảnh khắc ôm sư tôn vào trong ngực hắn cái gì cũng quên.

Đây là sư tôn của hắn, cho dù để cho hắn ở ngũ đại tu la tràng lại tuần hoàn huấn luyện một trăm lần, cho dù trở nên cứng rắn như sắt, làm sao có thể đối xử nhẫn tâm với người hắn quan tâm nhất trên đời này.

Cơ Quyện Tửu thu liễm thần sắc thống khổ, ngẩng đầu không hôn Diêu Lan Ca nữa. Sớm muộn gì cũng phải bước một bước này, không thể không tàn nhẫn, chỉ có để cho Diêu Lan Ca hiện tại hận hắn, sau này chia lìa, y sẽ không lưu luyến, lúc rời khỏi hắn mới không quay đầu lại, nhìn thấy hắn chết cũng sẽ không thương tâm rơi lệ.

Hình Trạm Trần hơn một trăm năm qua nhận hết sự thiên vị của Cơ Quyện Tửu, hắn tin tưởng lần này cũng không ngoại lệ.

Cơ Quyện Tửu vừa nói Diêu Lan Ca là sư tôn của mình, Hình Trạm Trần liền mở miệng muốn hắn đuổi Diêu Lan Ca ra khỏi Mạn Kính Sơn, bằng không sẽ tuyệt thực cho đến khi người nọ rời đi mới thôi.

Hắn cho rằng lần này Cơ Quyện Tửu vẫn không đành lòng để cho hắn chịu ủy khuất, lại không ngờ đối phương liếc hắn thật sâu, trực tiếp nói cho hắn biết không có khả năng.

Hình Trạm Trần nóng nảy, ở trong phòng khóc lớn ném đồ đạc, dư quang lại liếc về phía Cơ Quyện Tửu đứng bên cạnh, đối phương lúc này không có đi lên trấn an hắn, mà là xoay người đi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa phòng, trên mái hiên có một bình sứ màu xanh ném về phía Cơ Quyện Tửu, hắn giơ tay lên đỡ lấy, rút nút chai ra ngửi thấy một trận mùi bột thuốc chua đắng.

Chúc Vãn Tầm trèo lên cột hành lang xoay người nhảy xuống, vừa rồi hắn ngồi xổm trên nóc nhà nhìn nửa canh giờ, đối với chuyện xảy ra bên trong rõ ràng, “Trị vết thương trên ngực cậu, dùng hết thuốc để người ta tìm ta tiếp tục.”

Chúc Vãn Tầm chính là thần y Ưng tộc đã cứu Cơ Quyện Tửu hai trăm năm trước, những năm gần đây vẫn đi theo Cơ Quyện Tửu lang bạt, vì hắn trị liệu vô số vết thương lớn nhỏ trên người, nhiều lần khi mạng hắn găn nguy hiểm, đều ra tay giúp đỡ.

Nhiều năm ở chung như vậy, hiện tại hắn so với Cơ Quyện Tửu còn muốn hiểu rõ thân thể của cậu ta hơn.

Cơ Quyện Tửu gật đầu với hắn, “Cám ơn.”

Chúc Vãn Tầm tựa vào bên cửa nhìn vào bên trong một cái, Hình Trạm Trần thấy Cơ Quyện Tửu bỏ lại mình rời đi, trong lòng càng thêm phẫn nộ, đem toàn bộ ủy khuất đều phát tiết vào trong phòng bày biện. Không để ý bị ghế ngã vấp ngã, lại ngồi trên mặt đất rưng rưng nước mắt.

Chúc Vãn Tầm nhìn thấy thương tiếc, quay đầu thương lượng với Cơ Quyện Tửu, “Nếu không cậu trở về dỗ dành cậu ta? A Trần cũng quá đáng thương.”

Cơ Quyện Tửu thần sắc cổ quái nhìn hắn nửa ngày, “Đây không phải là một cơ hội tốt sao? Sao ngươi không đi?”

Chúc Vãn Tầm tự giễu cười, “Ta ngược lại nguyện ý đi an ủi cậu ấy, nhưng A Trần không cần ta.”

Hình Trạm Trần mỹ mạo thanh danh bên ngoài, mấy trăm năm qua trong Ma vực người ngưỡng mộ vô số, Chúc Vãn Tầm cũng là một trong số đó.

Bình luận (0)

Để lại bình luận