Chương 56

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 56

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Bãi chiến trường lúc bình minh
Thư Tâm tỉnh giấc vì một cơn đau nhói ở thái dương. Men rượu của đêm qua vẫn còn đọng lại, khiến mọi thứ quay cuồng. Cô không ở trên giường. Cô đang nằm co quắp trên chiếc sofa mới cóng mà Lăng Thiệu vừa mua.
Anh đã rời đi. Căn phòng trống rỗng, nhưng không yên tĩnh.
Tiếng thở khò khè, nặng nhọc phát ra từ phía bàn trà.
Tống Văn vẫn còn ở đó. Cô ta gục đầu trên đống hỗn độn ly vỡ và vỏ lon bia, ngủ mê mệt. Nước mắt khô lại, trộn lẫn với lớp trang điểm đắt tiền, tạo thành những vệt lem luốc thảm hại trên khuôn mặt từng rất kiêu hãnh.
Căn phòng là một bãi chiến trường. Những gì Tống Văn phá phách, cộng thêm cuộc truy hoan vội vã của cô và Lăng Thiệu đêm qua… Mùi rượu, mùi nước hoa vỡ, mùi mồ hôi, và cả mùi tinh dịch thoang thoảng. Mọi thứ hòa quyện thành một thứ không khí đặc quánh, ngột ngạt.
Thư Tâm thấy hổ thẹn. Cơn say biến mất, nhường chỗ cho một cảm giác tội lỗi rõ ràng. Lăng Thiệu đã cố tình làm nhục Tống Văn. Và cô, trong cơn say và dục vọng, đã đồng lõa.
Cô lặng lẽ đứng dậy, cơn đau nhức từ thắt lưng nhắc cô nhớ về sự mãnh liệt của Lăng Thiệu. Cô không đánh thức Tống Văn. Cô bắt đầu dọn dẹp.
Cô nhặt từng mảnh vỡ của lọ nước hoa, lau đi vết son Tống Văn đã nguệch ngoạc vẽ lên tường, gom vỏ lon bia lại. Cô làm việc trong im lặng, như một cách để chuộc lỗi, như một nghi thức để thanh tẩy “nơi trú ẩn” của mình.
Tiếng động sột soạt làm Tống Văn tỉnh giấc.
Cô ta ngẩng đầu lên, mái tóc rối bù, đôi mắt sưng húp nhìn Thư Tâm đang quỳ gối lau sàn.
Một lúc lâu, không ai nói gì.
Tống Văn nhìn quanh. Căn phòng đã sạch sẽ hơn một nửa, chỉ còn lại khu vực hỗn độn quanh cô ta. Và cô ta thấy chiếc áo khoác nam vắt trên ghế. Là của Lăng Thiệu.
“Tối qua…” Tống Văn lên tiếng, giọng khàn đặc như giấy nhám, “Anh ta ở đây?”
Thư Tâm dừng tay. Cô không quay đầu lại. Sự im lặng của cô chính là câu trả lời.
Tống Văn bật cười. Một tiếng cười khô khốc, đầy vẻ tự giễu.
“Tao biết mà. Ngay cả khi say, tao cũng nghe thấy…” Cô ta lẩm bẩm, “Hai đứa bây… ngay bên cạnh tao…”
Thư Tâm quay lại, nhìn thẳng vào Tống Văn. “Em xin lỗi.”
“Xin lỗi?” Tống Văn loạng choạng đứng dậy. “Mày xin lỗi vì đã làm tình với chồng tao trước mặt tao, hay xin lỗi vì đã cướp anh ta?”
“Cả hai.” Thư Tâm đáp, giọng bình thản.
Sự bình thản đó làm Tống Văn sụp đổ. Cô ta đã chuẩn bị cho một trận cãi vã nữa, nhưng cô ta đã kiệt sức. Cô ta không còn gì để gào thét.
“Mày thắng rồi, Thư Tâm.” Cô ta lảo đảo đi về phía cửa, vớ lấy túi xách của mình. “Mày thắng rồi.”
Trước khi mở cửa, Tống Văn quay lại. Ánh mắt cô ta không còn căm hận, chỉ còn một sự trống rỗng đến đáng sợ.
“Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày. Nhưng tao cũng không hận mày nữa.” Cô ta nói, như tự nói với chính mình. “Tao… mệt rồi. Tao bỏ cuộc.”
Cánh cửa đóng lại. Thư Tâm ngồi bệt xuống sàn nhà vừa lau sạch. Cô không khóc. Cô chỉ cảm thấy một sự trống rỗng vô tận.
Cô đã có được Lăng Thiệu, nhưng cô cũng đã mất đi người bạn duy nhất.

Bình luận (0)

Để lại bình luận