Chương 569

: Thừa tướng quỳ ở đầu giường xuyên thủng lỗ sau, hoàng đế nhỏ bị làm đến hỏng mất, ba người nhượng bộ, dấu hiệu nhiệm vụ thành công (phần 1)
Hoàng đế nhỏ không thể tin quay đầu lại thì bị Nhiếp Chính Vương giữ lấy cằm, hôn lên môi, miệng lưỡi quấn quít, tất cả điên cuồng cùng căm ghét của Nhiếp Chính Vương tựa như đều hoàn toàn tiết ra vào giờ phút này.
Môi bị quấn quít đến mức sưng đỏ, bị hôn đến mức tê dại căn bản không thể kiểm soát được nước miếng chảy ra, bị làm ướt đẫm thoạt nhìn càng đỏ tươi hơn, đầu lưỡi liếm qua, mang theo một vệt sáng trong suốt như thủy ngân, thoạt nhìn càng sắc khí xinh đẹp.
”Ưm…” Trên dưới toàn thân mỗi một nơi đều bị đụng chạm, vuốt ve, hôn. Mỗi một điểm nhạy cảm trên cơ thể cũng hoàn toàn bị tìm ra, bị xoa đến nỗi đỏ lên nóng rực, khoái cảm mãnh liệt ùn ùn kéo đến, khiến Tô Mộc không kiềm chế nổi ngột ngạt hừ một tiếng.
Thậm chí Tô Mộc còn hoài nghi hôm nay mình sẽ bị làm chết ở trên cái giường này.
”Thôi tương cần ta giúp một tay không?” Đại tướng quân ngồi bên mép giường, đưa tay rót cho mình một tách trà nguội, một ngụm đổ xuống, ở bên cạnh nhìn một lúc lâu mới bất thình lình mở miệng nói.
”Có lẽ xem ra Thôi tương thường ngày học nhiều, thân thể yếu đuối, nếu không được thì Bổn tướng có thể làm thay.” Lúc Yến Phù Bạch nói lời này, trong giọng nói không hề có một chút ý đối xử nhiệt tình nào, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Có thể dễ dàng thấy bầu không khí đọng lại, nhưng Thôi Du là loại người có thể một đòn đánh bại mười người, một bên chuyển động lên xuống, cố ý dưới cái nhìn chăm chú của Yến Phù Bạch mà chậm rãi nhả ra rồi nuốt vào cả cây dương vật từng chút từng chút một của hoàng đế nhỏ, sau đó tựa như mới phản ứng lại được lời mà Đại tướng quân vừa nói, khẽ mỉm cười gật đầu: ”Nếu Đại tướng quân nguyện ý hỗ trợ, đương nhiên Du vô cùng cảm kích.”
”Đều là hết lòng vì bệ hạ, so với Đại tướng quân, hiểu biết của Du đối với chuyện này quả thật quá nông cạn.” Không đơn thuần có một chút ý tức giận nào sau khi bị giễu cợt, trái lại còn trở tay đào hai cái hố cho Đại tướng quân.
Không những y không cảm thấy xấu hổ vì mình quá mức lạnh nhạt với chuyện này, trái lại còn nhắm thẳng mũi dùi vào Đại tướng quân quá mức thuần thục, khiến người khác không khỏi suy nghĩ nguyên nhân sâu xa đằng sau đó.
Yến Phù Bạch ở bên cạnh lành lạnh nhìn Thôi tương một cái, trước kia hắn ở biên ải xin triều đình lương thảo, luôn bị đẩy đi ba lần bốn lượt, cửa miệng văn nhân luôn có mười ngàn cái lý do mười ngàn cái khó xử, hầu hết võ tướng đều ăn nói vụng về, không thể trích dẫn kinh sách trong tầm tay như văn nhân trong triều đình, cũng không thể lý luận thuyết phục rõ ràng có chứng cứ khiến lòng người tin phục trong lúc cãi vã, luôn phải chịu thua thiệt.
Chẳng hạn như giờ phút này, cho dù là hoàng thượng đang ở trên long sàn, Đại tướng quân cũng không thể cãi lại thủ lĩnh văn nhân Thôi tương, có thể nói đây là hiện trạng trình độ nhất định của bề tôi văn võ.
”A, biên ải khổ cực, đương nhiên phải huấn luyện hằng ngày, thân thể khỏe mạnh mới có thể phòng thủ giang sơn vì bệ hạ, Thôi tương hàng năm ở kinh thành giàu sang, sợ là lá ngọc cành vàng, khó có thể chịu đựng được đau khổ của Bổn tướng quân.” Yến Phù Bạch giữ lại ngón tay của hoàng đế nhỏ, cẩn thận xoa nắn từng ngón từng ngón, cuối cùng vùi ngón tay sần sùi của mình vào kẽ hở ngón tay của hoàng đế nhỏ, mười ngón tay đan xen, lòng bàn tay cũng hoàn toàn sát hợp, tựa như làm vậy là có thể chứng minh được điều gì đó.

Quyển 5 –

Bình luận

Để lại bình luận