Chương 57

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 57

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Màn Đối Đầu Nảy Lửa
Vài ánh mắt đồng loạt hướng về phía cô. Gia Ngộ chẳng hề sợ hãi, cô ưỡn ngực ngẩng đầu, cái bụng đã lộ rõ, chậm rãi đi tới nắm lấy tay Mục Phách, hướng về phía Dương Tương cười giả lả: “Bác đây chính là bác gái của Mục Phách đúng không ạ? Nghe danh đã lâu!”
Dương Tương ngạc nhiên trong giây lát, nhạy bén nhận ra thái độ không mấy thiện cảm của Gia Ngộ. Bà ta gượng gạo kéo khóe miệng hỏi: “Cháu là…”
Mục Phách không muốn Gia Ngộ nhúng tay vào vũng nước đục này, anh che chắn trước người cô nói: “Chúng ta đi trước.”
Nhưng Gia Ngộ hiển nhiên không chịu rời đi dễ dàng như vậy, cô lập tức trả lời: “Cháu là vợ hợp pháp của Mục Phách, Văn Gia Ngộ.” Cô vươn tay ra, nụ cười khéo léo nhưng lời nói lại ẩn chứa gai nhọn: “Bác gái, chào bác.”
Dương Tương nghe xong đến cả nụ cười giả tạo cũng tắt ngấm.
Hành lang không phải là nơi thích hợp để nói chuyện. Dương Tương đưa túi đồ ăn cho Mục Hoạt, rồi đi theo Gia Ngộ và Mục Phách đến nhà ăn của bệnh viện.
“Mang thai à?” Dương Tương hỏi dò. Gia Ngộ khung xương nhỏ, lại ăn mặc nhiều lớp áo, nếu không phải vì dáng đi và một vài thói quen đặc trưng, Dương Tương cũng chẳng nhìn ra cô là bà bầu.
Gia Ngộ không trả lời, cô lái sang chuyện khác: “Xin hỏi bác tìm Mục Phách đến bệnh viện để giải quyết vấn đề gì vậy ạ?”
Dương Tương ngồi thẳng lưng, bà ta hừ mũi một tiếng, hỏi ngược lại: “Thân là vợ nó, chẳng lẽ cháu không biết Mục Phách nợ Mục gia chúng tôi bao nhiêu tiền sao?”
Mục Phách sắc mặt tức khắc lạnh đi: “Nếu bác không muốn nói thì bây giờ chúng cháu xin phép rời đi.”
“Ấy đừng, ai nói không muốn chứ.” Dương Tương không mấy coi trọng Gia Ngộ, bà ta gõ gõ mặt bàn, bắt đầu kể lể công lao với Mục Phách: “Mục Phách à, những năm đó nuôi cháu ăn học, tiền sinh hoạt phí, tiền học phí…”
“Cháu tưởng những thứ đó cháu đều đã trả hết rồi chứ.” Mục Phách lười nghe bà ta tính sổ, “Nếu cháu nhớ không nhầm, năm đó là bác khai khống số tiền lên mà.”
Dương Tương không hề hoảng loạn, như đã sớm đoán được Mục Phách sẽ đề cập đến chuyện này. Bà ta buông tay, tỏ vẻ bất cần: “Cháu nói là năm đó, giá cả năm đó với bây giờ có thể giống nhau được sao? Chẳng lẽ bác lại nói dối cháu à?”
Gia Ngộ nghe mà trợn mắt há mồm, cô đúng là lần đầu tiên gặp phải loại người ăn vạ trắng trợn như vậy. Tuy nhiên Mục Phách nghe xong cũng chỉ cười nhạt: “Bác gái, bác đúng là chẳng thay đổi chút nào.”
Mặt nạ hoàn toàn bị xé rách. Dương Tương đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, người cho cậu hai mươi vạn kia là ai?”
Lúc này đến lượt Gia Ngộ bật cười. Dương Tương lạnh lùng trừng mắt, hỏi cô: “Cô cười cái gì?”
“Tôi cười cái gì ư?” Gia Ngộ cười lớn hơn: “Tôi cười bà đường đường là trưởng bối mà một chút tự trọng cũng không có; tôi cười bà tính toán chi li đến cả người nhà mình; tôi cười bà bao nhiêu năm trôi qua mà một chút ăn năn hối cải cũng không hề có. Còn nữa, Mục Phách là người của tôi. Ngay cả tôi còn chưa từng nói chuyện với anh ấy như vậy, bà dựa vào cái gì?” Mỗi một câu, Gia Ngộ lại nghiến răng thêm một chút, nếu có thể, cô chỉ muốn ngay lập tức tát cho Dương Tương một cái.
Dương Tương trừng mắt, sao có thể ngờ một bà bầu lại có thể có tính tình nóng nảy đến vậy? Bà ta không muốn đôi co thêm nữa, hiếm khi tỏ ra hào phóng mà chỉ ghét bỏ lắc đầu, tấm tắc bình phẩm: “Mục Phách, cậu xem cậu tìm cái thể loại gì về làm vợ vậy hả?”
Mặt Mục Phách đã hoàn toàn đen lại. Anh không nói một lời mà nắm chặt tay Gia Ngộ đứng dậy: “Bác gái, đây là lần cuối cùng cháu gọi một tiếng bác gái.” Giọng anh không lớn nhưng lại mang theo hàn ý lạnh lẽo: “Cháu kính trọng bác là trưởng bối, cho nên không muốn nói nhiều lời. Nhưng Gia Ngộ là vợ của cháu, bác không có tư cách để đánh giá cô ấy.” Cuối cùng anh lại nhẹ giọng nói: “Hy vọng bác trai sớm ngày bình phục, chúng cháu xin phép đi trước.”
Gia Ngộ nắm chặt tay Mục Phách, thấy anh che chở trước mặt mình, trái tim cô như được gắn thêm lò xo, điên cuồng nhảy nhót không ngừng. Thật là vui quá đi mất. Ngoan ngoãn để anh dắt tay đi ngang qua Dương Tương, Gia Ngộ đột nhiên dừng lại.
“Thật ra có một chuyện chưa nói cho bà biết.”
Dương Tương mím môi, không có phản ứng gì, nhưng Gia Ngộ biết bà ta đang lắng nghe.
“Người đưa cho Mục Phách hai mươi vạn kia.”
“Là tôi.”
Sau khi về đến nhà, Gia Ngộ không hỏi han gì thêm, cùng Mục Phách ngủ một giấc thẳng cẳng, lúc tỉnh dậy thì trời đã tối mịt.

Bình luận (0)

Để lại bình luận