Chương 57

Trình độ vuốt mông ngựa của Khương Diên đã lên tới mức thượng thừa không chê vào đâu
được. Chung Trạch chính là nhờ những lời khen ngợi từ cô mà chuyển biến tốt hơn, cô có thể khen Chung Trạch từ đầu đến chân từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng khen được, khiến cho anh nghe xong thấy trong lòng vô cùng vui vẻ mà vẫn tuyệt nhiên không hề cảm thấy khoa trương hay gượng ép gì cả.
Nhưng bây giờ bắt cô khen Chung Cảnh, cô không thèm đâu.
Cô biết anh muốn nghe cô nói gì, cô cứ không nói cho anh nghe đấy.
Nhưng mà, chỗ đó ngứa quá.
Thế thì, cứ khen lớn vậy.
“A Cảnh đẹp trai nhất, hàng họ vừa to vừa dài, đâm em rất thoải mái, a…”
Tiểu huyệt đói khát chảy ra rất nhiều dâm thủy, cô muốn, muốn anh yêu có nhiệt tình, đâm đến nơi sâu nhất bên trong tiểu huyệt.
Nhưng mà, anh nhất định nằm im bất động, lại còn giữ chặt eo cô, không chịu nhấp cũng
không cho cô nhún.
“Quá miễn cưỡng.”
“…” Cô sắp điên mất rồi.
Huyệt nhỏ thèm khát đến mức tự mình co rút, liếm mút cây gậy đang chôn trong cơ thể mình gương mặt Khương Diên ửng hồng, cô ôm lấy mặt anh mà hôn lên mắt, mũi, lông mày, đôi môi rồi cả cằm anh: “Chỗ này, chỗ này, chỗ này, chỗ này, chỗ này, tại sao đều đẹp thế này chứ!”
“Mỗi lần anh đi ngang qua em, trái tim này đều đập loạn lên vì anh, em sợ anh nhìn thấy em, lại hy vọng anh có thể nhìn em nhiều thêm một chút, chỉ cần một ánh mắt của anh cũng có thể làm con tim em rung động thật lâu.”
“Người đẹp trai thế này, lại còn tài giỏi như vậy, thế mà lại là người hàng đêm cùng em dây dưa không dứt.”
“Nếu bị người đó phát hiện ra, người hằng đêm cùng mình làm chuyện ấy lại là một cô gái tầm thường như em, liệu có ghét bỏ em không?”
“Em không có ý trêu đùa anh, chỉ là em quá thích anh, sợ bị anh chán ghét thôi.”
Bắt đầu thẳng thắn nói ra tiếng lòng mình lúc trước, bây giờ Khương Diên lại không ngừng được, cứ thế nói một mạch ra hết những lời bấy lâu nay vẫn chôn giấu dưới đáy lòng, nói xong khóe mắt cũng đã ửng đỏ, ngấn nước.
Những lời này, trước kia anh chưa bao giờ hỏi đến, bây giờ muốn nghe lại ép cô nói ra bằng được. Chung Cảnh bế cô lên, đặt cô ngồi xuống, một chân anh chống gối xuống đệm, một chân quỳ gối dưới mông cô, nghiêng người đè lên, bắt đầu từ từ đâm vào rút ra rồi cúi đầu hôn lên môi cô. Sau đó anh hơi ngẩng đầu, ánh mắt thâm tình chăm chú lại mang theo tia áy náy, nhìn sâu vào mắt cô nói: “Xin lỗi vì không nhận ra em sớm hơn, sau khi nhận ra lại phụ bạc tình cảm của em, anh xin lỗi…”
“Diên Diên, anh chỉ muốn, muốn nghe em nói một câu, em yêu anh…”
Trước kia cô chưa từng nói, mà khi đó anh cũng không thèm để ý. Thế nhưng bây giờ đây, anh đã nói không biết bao nhiêu lần anh yêu cô, cô cũng chưa từng đáp lại anh dù chỉ một lần.
Ai nói chỉ có con gái mới yêu bằng tai, hiện tại anh chẳng phải chỉ vì một lời yêu của cô mà ra sức bày trăm phương ngàn kế dụ dỗ đấy ư?
“Diên Diên, nói em yêu anh, được không?” Anh vuốt ve cánh môi hồng hào đỏ mọng của cô dụ dỗ.
Trong mắt anh còn lộ vẻ tủi thân vô cùng đáng thương, Khương Diên nhìn thấy nhất thời mềm lòng, do dự một chút, cuối cùng vẫn mở lời: “…Em yêu anh.”
Trong lòng Chung Cảnh sung sướng như sắp nở hoa đến nơi rồi.
Anh lại cúi đầu hôn cô: “Anh cũng yêu em, yêu em, bảo bối nhỏ của anh, a…”
Anh tăng tốc độ đẩy hông ra vào, đầm côn thịt căng cứng sắp bùng nổ vào trong người cô, nhẹ nhàng rút ra một chút rồi lại mạnh mẽ đâm vào: “Diên Diên, sướng không em?”
Dục vọng kìm nén đã lâu, bây giờ được anh thỏa mãn, Khương Diên sướng điên người: “A, nhanh quá, sướng quá, chỗ đó thích quá, a…ưm.”
Như máy đóng cọc không ngừng đâm chọc vào trong cô, không khí trong xe ngày càng nóng bỏng, cửa kính đã bị một tầng hơi nước phủ lên mờ đục.
Chung Cảnh càng đâm càng nhanh, còn vươn tay xoa nắn nụ hoa đào trước ngực cô, Khương Diên bị kích thích sướng phát khóc lên: “A, em không chịu nổi nữa rồi, nhanh quá, hức… đừng đâm vào chỗ đó nữa, A…A Cảnh.”
Âm thanh da thịt va chạm vào nhau bạch bạch, hòa với tiếng nước nhóp nhép ở chỗ hai người giao hợp, trong không gian chật hẹp này lại càng vang dội, khiến người nghe phải đỏ mặt, Khương Diên bị anh làm tình sướng đến chảy cả nước mắt, muốn kêu anh chậm một chút, lại luyến tiếc mất đi khoái cảm tê người này, cô cũng không thể hiểu nốt rốt cuộc bản thân đang muốn gì nữa. Rất thích, rất thích anh. Giờ này phút này, bất kể là đau đớn hay nhục nhã mà anh đã đem đến cho cô trước kia, cô đều thích.
“Diên Diên, em thích không, thích anh làm em như thế này không?”
Vừa nói vừa ra sức cày cấy trên người cô.
“Thích lắm, ưm…”
“Thích cái gì?”
“Thích anh chịch chịch, thích gây thịt, thích lắm, thích anh bắn vào em, A Cảnh, em không chịu được nữa rồi…”
“Yêu anh không?”
“Em yêu anh, em yêu anh, yêu chết đi được, a… a… không được, á!”
Một câu “em yêu anh” này của cô làm cho đôi mắt anh hoàn toàn đỏ ngầu, mạnh mẽ đâm vào lút cán rồi lại rút ra hết điên cuồng mà làm cô, sau mấy chục lần đâm vào rút ra anh đưa cô lên đỉnh, chính anh cũng đã đến, tinh dịch màu trắng ngà liên tục phun vào sâu trong cô.
Ngày hôm sau Khương Diên lập tức cảm thấy hối hận về hành động này của mình. Cô vốn dĩ tính toán cả đời này cũng sẽ không nói yêu, hay thích trước mặt anh đâu, thế mà lại để anh dùng loại thủ đoạn này ép cô phải nói ra.
Cô nói xong câu đó, vẻ mặt của Chung Cảnh lúc đó phải nói là vô cùng đắc ý, ánh mắt anh nhìn cô vừa thỏa mãn lại còn kiêu ngạo.
Anh thoải mái như thế cô lại thấy khó chịu.
Làm gì có ai như anh, trước kia tổn thương cô như vậy, bây giờ lại ép cô nói ra mấy lời đó.
Nói thế nào cũng thấy… quá dễ dàng cho anh rồi.
Bọn họ bây giờ đang trong tình trạng nửa sống chung.
Cô không muốn dọn đến biệt thự ở thật ra cũng chẳng phải do bóng ma tâm lý hay ám ảnh gì, chẳng qua bọn họ chỉ vừa mới chính thức xác định quan hệ chưa được bao lâu, sống chung nhà quá sớm, có nghĩa là khả năng cao cô cũng sẽ sớm phải đối mặt với người nhà anh, cô còn chưa sẵn sàng, cô muốn để mọi thứ từ từ tới, chậm một chút.
Chung Cảnh cảm thấy cô lo lắng hơi bị thừa, người nhà anh đều đã chấp nhận cô rồi.
Quan trọng nhất chính là, anh không muốn ở riêng.
Thế nhưng anh cũng không có cách nào lay chuyển được cô.
Nếu không phải chung cư thật sự quá nhỏ, anh sớm đã dọn hết đồ đạc của mình lại đây ở cùng với cô luôn rồi.
Làm gì có chuyện để như hôm nay, một ngày không gặp như cách ba thu.
Mùng bốn, anh ngủ ở chung cư cùng cô. Mùng năm có bữa tiệc xã giao anh tham dự xong tối về nhà họ Chung ngủ, mùng sáu nhà họ Chung lại có khách tới, anh cũng không được gặp cô.
Sớm mùng bảy đã nhắn tin cho cô nói anh muốn đến chỗ cô, Khương Diên lại nói hôm nay cô có hẹn với Tiêu Tiêu và Linda đi dạo phố, anh đành một mình ở nhà ngây ngốc qua cả ngày.
Sáu giờ chiều, anh lại nhắn tin cho Khương Diên: [Đi dạo xong chưa?]
Khương Diên: [Dạ rồi.]
Chung Cảnh: [Anh đến đón em nhé.]
Khương Diên: [Không cần đâu, có người đưa em về rồi. Anh đang ở nhà hay ở chỗ em thế?]
Chung Cảnh: [Ở nhà, bây giờ sang chỗ em.]
Khương Diên: [Dạ.]
Chung Cảnh lái xe tới chung cư, ngồi ở số pha đợi cô một lúc, nôn nóng không ngồi yên được lại đứng dậy ra ban công nhìn xuống dưới lầu, vẫn chưa thấy hình bóng thân quen đâu.
Đi đi lại lại mấy vòng, đến lúc trời tối hẳn mới thấy cô trở về.
Thế nhưng, vấn đề là cô nói có người đưa cô về, nhưng cô không nói người đó là đàn ông.
Cách bốn tầng lầu, anh vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, người kia dáng dấp cũng không tệ, lại nói lại cười với nhau. Hai người đứng ở cửa xe nói chuyện một lúc lâu Khương Diên mới vẫy tay tạm biệt người ta vào nhà.
Khương Diên leo cầu thang lên lầu, mở cửa vào nhà, trong lúc thay giày vô tình liếc thấy đôi giày nam trên giá, sửng sốt, cô tưởng anh còn chưa tới chứ.
“Tách” bóng đèn bật sáng, cô bước vào nhà mới thấy được người nào đó đang ngồi trầm ngâm trên sô pha: “Sao anh không bật đèn lên.”
“Trời vừa tối.”
Mệt chết đi được!
Khương Diên bước tới ngồi xuống bên cạnh anh, ngả người lên số pha: “A đi làm!”
“Sao thế, em không mua gì à?”
Khương Diên: “Đi cùng bọn họ thôi, em không mua được gì.”
Quay đầu hỏi anh: “Anh ăn gì chưa?”
“Chưa.”
“Tủ lạnh có sủi cảo, đợi xíu em nấu cho anh ăn nhé, em ăn ở ngoài rồi.”
Chung Cảnh không lên tiếng, Khương Diên cảm thấy anh hôm nay hơi lạ, từ lúc cô vào cửa đã thấy có biến rồi.
“Anh sao thế?”
“Vừa nãy ai đưa em về vậy?” Anh hỏi.
Khương Diên sửng sốt, chớp mắt đã rõ ràng, hóa ra là anh nhìn thấy có đàn ông đưa cô về nhà nên không vui cô cười cười: “Đấy là…”
Cô đột nhiên nổi hứng, không muốn nói thật cho anh biết, nói: “Anh ấy là bạn Tiêu Tiêu, tiện đường nên đưa em về.”
“Bạn trai cô ấy?”
“Không phải, bạn bè bình thường thôi.”
“A.”
Khương Diên ôm lấy cánh tay anh, cằm tựa lên vai anh, cười tươi như hoa: “Làm sao thế, anh ghen à?”
Chung Cảnh gạt đám cảm xúc khó chịu trong lòng, nở nụ cười: “Không phải.”

Bình luận

Để lại bình luận