Chương 57

Dưới ánh nắng rực rỡ của bãi biển, Tạ Uyển Nhiên bước đi nhẹ nhàng, đôi chân trần lướt trên cát mịn như nhung. Chiếc váy cúp ngực màu trắng ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong hoàn mỹ của cô. Gió biển thổi qua, làm làn váy tung bay, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, ánh sáng mặt trời chiếu lên làn da mượt mà như phủ một lớp ngọc trai lấp lánh. Tô Hưởng và Lục Dữ đi hai bên, ánh mắt họ không rời khỏi cô, như hai con sói non đói khát nhìn con mồi ngon lành nhất.
Tô Hưởng nắm tay cô, ngón tay đan chặt, hơi ấm từ bàn tay hắn truyền sang làm tim Tạ Uyển Nhiên khẽ rung động. Lục Dữ, không chịu thua, len lén nắm lấy tay còn lại của cô, ánh mắt lấp lánh như chú cún con xin được vuốt ve. Tạ Uyển Nhiên bật cười, nhón chân xoa đầu Lục Dữ, làm hắn lập tức nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lên như sao.
“Đừng có tranh sủng trước mặt tao,” Tô Hưởng hừ lạnh, giọng điệu mang chút ghen tuông nhưng khóe môi lại cong lên đầy ý tứ. “Tao là rể nuôi từ nhỏ, mày chỉ là em trai thôi, nhớ chưa?”
Lục Dữ làm bộ mặt ủy khuất, quay sang Tạ Uyển Nhiên, giọng điệu nũng nịu: “Cô giáo, em cũng muốn làm rể nuôi từ nhỏ, được không ạ?”
Tạ Uyển Nhiên phì cười, lườm Tô Hưởng một cái: “Nhìn em kìa, dạy hư Lục Dữ rồi. Cứ thế này là cả hai đều hư hết!”
Tô Hưởng nhướng mày, bất ngờ vòng tay xuống nách cô, bế bổng cô lên như bế một đứa trẻ. “Dạy hư? Ai dạy hư ai hả? Nói lại xem!” Hắn vừa nói vừa tung cô lên cao, làm Tạ Uyển Nhiên cười ré lên, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vang vọng trên bãi biển.
“Thôi, thôi! Dạy hư em! Dạy hư em!” Tạ Uyển Nhiên ôm lấy cổ hắn, cười đến run cả người, đôi mắt long lanh nước, khuôn mặt ửng hồng dưới ánh nắng càng thêm kiều diễm.
Tô Hưởng ngừng lại, nhưng không đặt cô xuống, mà giữ cô trong vòng tay, khủy tay nâng cơ thể mềm mại của cô. Hắn cúi đầu, chóp mũi chạm nhẹ vào mũi cô, hơi thở nóng ấm phả lên môi cô. “Cô giáo, em muốn hôn cô, được không?” Gi� голос hắn trầm khàn, mang theo sự khao khát không che giấu.
Tạ Uyển Nhiên ngẩn người, tim đập thình thịch. Chưa kịp trả lời, đôi môi ấm áp của Tô Hưởng đã phủ xuống, dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu. Cô khẽ nhắm mắt, đáp lại nụ hôn, môi lưỡi quấn quýt, vị mặn của biển hòa quyện với hương vị ngọt ngào của hắn. Ánh nắng chiếu lên hai người, tạo thành một vòng hào quang lãng mạn, như một bức tranh tình yêu hoàn mỹ.
Lục Dữ đứng bên cạnh, đôi mắt lóe lên tia ghen tị. Hắn cắn môi, cố kìm nén ham muốn chen vào, nhưng ánh mắt không thể rời khỏi hình ảnh Tạ Uyển Nhiên trong vòng tay Tô Hưởng. Đám du khách xung quanh đi qua, vài người khẽ cười trêu, làm Lục Dữ càng thêm bứt rứt. Hắn lẩm bẩm trong lòng: Ngày mai mới đến lượt mình, nhịn đi, nhịn đi…
________________

Buổi chiều, ba người quyết định thuê một chiếc thuyền nhỏ ra khơi. Tạ Uyển Nhiên mặc bikini xanh ngọc, cơ thể mềm mại như được tạc từ ngọc bích, từng đường cong hiện lên rõ ràng dưới lớp vải mỏng manh. Tô Hưởng và Lục Dữ gần như không chớp mắt, ánh nhìn nóng bỏng khiến cô đỏ mặt, vội kéo khăn quàng che đi phần nào.
“Cô giáo, xuống nước đi, em bơi cùng cô!” Lục Dữ hào hứng, cởi áo phông, để lộ cơ thể săn chắc, cơ bụng tám múi ánh lên dưới nắng. Tô Hưởng không chịu thua, cũng cởi áo, thân hình cao lớn, vai rộng eo thon không kém cạnh, cả hai như đang thi nhau khoe sức hút trước mặt cô.
Tạ Uyển Nhiên cười khúc khích, ném khăn qua một bên, nhảy ùm xuống biển. Nước mát lạnh bao lấy cơ thể cô, cảm giác sảng khoái làm cô bật cười lớn. Tô Hưởng và Lục Dữ nhanh chóng nhảy theo, bọt nước tung tóe. Ba người đùa giỡn, té nước vào nhau, tiếng cười vang vọng giữa biển khơi.
Lục Dữ bất ngờ bơi lại gần, vòng tay ôm lấy eo Tạ Uyển Nhiên từ phía sau, kéo cô sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn. “Cô giáo, để em dạy cô bơi ngửa, được không?” Giọng hắn thì thầm bên tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai mẫn cảm.
Tạ Uyển Nhiên khẽ run, cảm giác cơ thể Lục Dữ dán chặt vào lưng cô, bàn tay to lớn đặt trên eo cô chậm rãi di chuyển xuống hông. “Lục Dữ… đừng nghịch!” Cô cố làm giọng nghiêm túc, nhưng âm thanh lại mềm mại, như đang làm nũng.
Tô Hưởng bơi đến, ánh mắt sắc bén liếc Lục Dữ. “Thằng nhóc, mày lấn lượt tao à?” Hắn kéo Tạ Uyển Nhiên về phía mình, bàn tay luồn xuống dưới nước, khẽ chạm vào đùi cô. “Cô giáo, để em dạy cô bơi sải, đảm bảo cô thích hơn.”
Tạ Uyển Nhiên bị kẹp giữa hai thiếu niên, tim đập loạn xạ. Bàn tay của Tô Hưởng trượt lên, chạm vào mép bikini, ngón tay lướt qua làn da mịn màng bên hông cô. Lục Dữ không chịu thua, bàn tay còn lại len lỏi xuống, vuốt ve bắp đùi cô dưới làn nước. Cảm giác mát lạnh của nước biển hòa quyện với hơi ấm từ bàn tay họ làm cô khẽ rên lên, đôi mắt mơ màng.
“Các em… đừng làm loạn…” Tạ Uyển Nhiên cắn môi, cố giữ giọng nói bình tĩnh, nhưng cơ thể đã phản bội cô. Hai đầu vú nhỏ dưới lớp bikini mỏng manh cứng lên, lộ rõ qua làn vải. Tô Hưởng nhận ra, khóe môi cong lên đầy gian xảo.
“Cô giáo, cô nói đừng, nhưng cơ thể cô lại thành thật lắm nha,” Tô Hưởng thì thầm, bàn tay dưới nước trượt lên, khẽ chạm vào bầu ngực cô qua lớp vải. Lục Dữ cũng không chịu kém, ngón tay lướt qua khe hở giữa hai đùi cô, chạm nhẹ vào nơi nhạy cảm nhất.
“A… ưm…” Tạ Uyển Nhiên kêu lên khe khẽ, hai chân khép chặt, nhưng cảm giác tê dại từ những cái chạm đã làm cô mềm nhũn. Nước biển che giấu những động tác mờ ám, nhưng ánh mắt của hai thiếu niên thì sáng rực, như muốn nuốt chửng cô.
________________

Đêm xuống, ba người trở về khách sạn. Tạ Uyển Nhiên tắm rửa xong, mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng, cơ thể thơm ngát mùi sữa tắm. Cô nằm trên giường, lười biếng lướt điện thoại, không biết rằng Tô Hưởng và Lục Dữ đang đứng ngoài cửa, ánh mắt trao đổi đầy ý tứ.
“Cô giáo, em vào được không?” Tô Hưởng gõ cửa, giọng điệu ngọt ngào nhưng mang theo chút nguy hiểm.
Tạ Uyển Nhiên ngẩng đầu, tim khẽ đập nhanh. “Ừ… vào đi.”
Tô Hưởng bước vào, theo sau là Lục Dữ. Cả hai chỉ mặc quần đùi, cơ thể săn chắc ánh lên dưới ánh đèn mờ ảo. Tạ Uyển Nhiên nuốt nước miếng, cảm giác không khí trong phòng đột nhiên nóng lên.
“Cô giáo, hôm nay em chưa được gần cô nhiều,” Lục Dữ ngồi xuống mép giường, bàn tay đặt lên đùi cô, chậm rãi vuốt ve. “Em ghen với Tô Hưởng rồi đấy.”
Tô Hưởng cười khẩy, ngồi xuống phía bên kia, bàn tay luồn vào tóc cô, nhẹ nhàng xoa. “Ghen cái gì? Đêm nay cô giáo là của cả hai, đúng không?”
Tạ Uyển Nhiên đỏ mặt, muốn phản bác, nhưng bàn tay của Lục Dữ đã trượt lên, chạm vào mép váy ngủ, khẽ kéo lên để lộ cặp đùi trắng nõn. Tô Hưởng không chịu thua, cúi xuống hôn lên cổ cô, đầu lưỡi liếm nhẹ lên xương quai xanh, làm cô run rẩy.
“A… các em… không được…” Tạ Uyển Nhiên thở gấp, nhưng cơ thể lại mềm nhũn, ngã vào vòng tay Tô Hưởng. Lục Dữ kéo váy cô lên cao hơn, để lộ chiếc quần lót ren trắng mỏng manh, nơi tư mật đã ướt át, in rõ dấu vết qua lớp vải.
“Cô giáo, cô ướt rồi này,” Lục Dữ thì thầm, ngón tay lướt qua lớp ren, chạm nhẹ vào khe hở. Tạ Uyển Nhiên rên lên, hai chân khép chặt, nhưng Lục Dữ đã tách chúng ra, cúi xuống hôn lên đùi trong của cô.
Tô Hưởng kéo váy ngủ xuống, để lộ bầu ngực đầy đặn không mặc áo lót. Hai đầu vú hồng hào dựng đứng, như mời gọi. Hắn ngậm lấy một bên, đầu lưỡi quấn quanh, mút mạnh, trong khi tay kia xoa nắn bầu ngực còn lại. T.jdbc Uyển Nhiên cong người, tiếng rên kiều mị vang lên không ngừng.
Lục Dữ kéo quần lót cô xuống, để lộ hoa huyệt ướt át, hai cánh hoa mũm mĩm lấp lánh dâm dịch. Hắn cúi xuống, đầu lưỡi liếm nhẹ lên âm hạch, làm cô giật nảy người. “Ưm… Lục Dữ… đừng…” Cô cố nói, nhưng giọng điệu lại như cầu xin thêm.
Tô Hưởng ngẩng lên, hôn lên môi cô, lưỡi cuốn lấy lưỡi cô, nuốt trọn tiếng rên. Lục Dữ tiếp tục liếm láp, đầu lưỡi luồn vào hoa huyệt, khuấy động, làm dâm thủy chảy ra không ngừng. Tạ Uyển Nhiên bị kích thích đến run rẩy, hai tay bấu chặt vai Tô Hưởng, cơ thể căng lên trong khoái cảm.
“Cô giáo, cô thật ngọt,” Lục Dữ ngẩng đầu, môi lấp lánh dâm dịch, nụ cười gian xảo. Hắn đứng dậy, cởi quần đùi, để lộ côn thịt to lớn đã cứng rắn. Tô Hưởng cũng cởi quần, côn thịt không kém cạnh, cả hai thiếu niên đứng trước cô, ánh mắt nóng bỏng.
Tạ Uyển Nhiên nhìn hai côn thịt, nuốt nước miếng, tiểu huyệt co bóp trống rỗng. “Các em… muốn làm gì…” Cô hỏi, giọng run rẩy, nhưng ánh mắt lại lấp lánh mong chờ.
“Cô giáo, đêm nay để bọn em yêu thương cô thật nhiều, được không?” Tô Hưởng thì thầm, kéo cô ngồi dậy, để cô đối diện với côn thịt của hắn. Lục Dữ quỳ sau lưng cô, bàn tay xoa nắn mông cô, ngón tay trượt vào khe hở, chạm vào cúc huyệt.
Tạ Uyển Nhiên đỏ mặt, nhưng không kháng cự. Cô cúi xuống, đầu lưỡi liếm nhẹ lên quy đầu của Tô Hưởng, làm hắn rên lên. Lục Dữ ở phía sau, ngón tay đã thấm ướt dâm thủy, nhẹ nhàng thăm dò cúc huyệt, làm cô run lên vì cảm giác lạ lẫm.
Cả đêm, phòng khách sạn tràn ngập tiếng rên rỉ, tiếng da thịt va chạm, và hương vị tình dục mãnh liệt. Tạ Uyển Nhiên bị hai thiếu niên luân phiên yêu thương, cơ thể mềm nhũn trong khoái cảm, tâm hồn như bay lên chín tầng mây.

Bình luận

Để lại bình luận