Chương 57

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 57

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Vết thương của bà Đặng Thư Ý không nặng. Sau một tuần nằm viện “dưỡng thương” (thực chất là để trốn việc nhà và được chồng con chăm sóc), bà nằng nặc đòi xuất viện. Ông Đường Tuyển dù không yên tâm nhưng cũng không lay chuyển được ý vợ, đành phải chiều theo.

Hôm xuất viện đúng vào ngày cuối tháng Sáu. Chu Hạ đi cùng Đường Tốn đến đón bà. Vốn dĩ cô định chào hỏi rồi về trước, nhưng bà Đặng Thư Ý lại kéo cô lên xe bằng được.

“Hạ Hạ về nhà dì chơi một lát! Dì mời con ăn món bánh trôi gạo nếp(*) dì mới học làm!”

(*) Chỗ này mình giữ nguyên tên món ăn theo bản gốc vì không chắc dịch chính xác.

Chu Hạ nhìn đồng hồ, thấy mới giữa trưa, cũng không tiện từ chối. Lên xe rồi, cô mới hỏi: “Là dì tự làm ạ?”

Đường Tốn đang lái xe, khẽ cười trộm. “Là ‘dì’ giúp việc ở nhà làm thì đúng hơn.”

“Lo lái xe đi!” Ông Đường Tuyển ngồi ghế phụ lái, trầm giọng nhắc nhở.

“Đều tại con lắm lời!” Bà Đặng Thư Ý lườm con trai một cái cháy mặt, rồi quay lại tươi cười với Chu Hạ. “Nếu Hạ Hạ thích ăn, lần sau dì sẽ đích thân xuống bếp học làm cho con ăn.”

“Dạ thôi không cần đâu ạ. Phải là con học làm cho dì ăn mới đúng chứ ạ.”

Ông Đường Tuyển liếc nhìn vợ qua kính chiếu hậu, rồi lại quay mặt ra ngoài cửa sổ, khoanh tay trước ngực. Trong lòng ông thầm oán trách: Kết hôn bao nhiêu năm trời, chưa bao giờ thấy bà ấy vì mình mà xuống bếp!

*

Sau khi “thưởng thức” món bánh trôi (do người giúp việc làm) và trò chuyện thêm một lúc với bà Đặng Thư Ý, kim đồng hồ đã chỉ năm giờ chiều.

Chu Hạ đành phải cáo từ. Cô còn phải đến Tứ Quý Phủ dự đám cưới, ít nhất cũng phải đưa phong bì mừng.

Chỉ có điều, khu biệt thự của nhà họ Đường nằm ở ngoại ô, cách xa trung tâm thành phố, hoàn toàn ngược đường đến khách sạn Tứ Quý Phủ.

Ban đầu cô định để Đường Tốn đưa về nhà trước, rồi tự mình bắt taxi đi. Nhưng bây giờ thời gian không còn đủ nữa. Đưa cô đến thẳng khách sạn rồi bắt anh về một mình thì cũng không tiện.

Cô cài dây an toàn, quay sang nói với anh: “Hay là… lát nữa anh đi cùng em luôn nhé?”

Đường Tốn chuyển hướng tay lái, rẽ sang đường lớn. “Ừm.” Anh đáp gọn lỏn, không chút do dự.

Chu Hạ quay đầu nhìn anh. Ngoài vẻ mặt không cảm xúc thường ngày, mọi thứ đều bình thường. Nhưng sao cô lại có cảm giác, anh rất muốn tham gia cái tiệc cưới này nhỉ?

*

Hai người đến nơi vừa kịp lúc. Tiệc rượu chưa bắt đầu, nhưng sảnh đón khách đã đông nghịt người.

Trình Thiền Thiền mặc một bộ sườn xám đỏ rực, dáng người đầy đặn, đứng ở cửa tươi cười đón khách. Lúc làm cô dâu trông cô ta cũng xinh đẹp hẳn ra. Chu Hạ nghĩ thầm.

Cô kéo tay Đường Tốn đi tới. Còn chưa kịp mở miệng giới thiệu, Trình Thiền Thiền đã nhận ra anh trước.

“Anh là… Đường Tốn?” Cô ta kinh ngạc nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau. “Hai người…?”

Đường Tốn chỉ lạnh lùng gật đầu. “Chúc mừng.”

Thái độ xa cách của anh khiến Trình Thiền Thiền hơi sượng mặt. Cô ta lắp bắp: “Cảm… cảm ơn.”

Có vẻ như cô ta quá sốc, đến mức quên luôn cả việc chào hỏi Chu Hạ. Chu Hạ cũng không bận tâm, nói câu “Chúc mừng hạnh phúc” rồi kéo Đường Tốn đi vào trong.

Sau khi ghi tên và đưa phong bì mừng (gấp đôi vì có thêm Đường Tốn), một nhân viên phục vụ dẫn họ vào phòng tiệc. Lúc này Chu Hạ mới quay sang hỏi anh: “Sao trông anh có vẻ không vui vậy?”

Anh hiếm khi nào tỏ thái độ ra mặt với người lạ như thế.

“…Cô ta không lịch sự với em.”

Vừa rồi lúc họ đi qua, Trình Thiền Thiền rõ ràng đã cố tình lờ Chu Hạ đi. Hành động đó khiến anh cực kỳ khó chịu.

Đương nhiên, đó chỉ là lý do bề nổi.

Lý do sâu xa hơn, là anh biết Trình Thiền Thiền là kẻ chuyên đi “buôn dưa lê”, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Chu Hạ. Anh không nhớ tên cô ta, nhưng nhận ra gương mặt đó. Năm xưa, chính cô ta là một trong những kẻ hăng hái nhất trong việc tung tin đồn nhảm về Chu Hạ. Vẻ mặt đắc ý, hả hê của cô ta lúc đó, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ.

Nói tóm lại, nhằm vào anh, có thể bỏ qua. Nhằm vào Chu Hạ, tuyệt đối không được.

Chu Hạ không biết những uẩn khúc bên trong, cô chỉ cười, ôm chặt cánh tay anh hơn. “Thôi kệ đi anh. Em với cậu ta vốn chẳng thân thiết gì. Không quan trọng.”

“Em đúng là rộng lượng.” Anh nhéo nhẹ cằm cô. “Rất tốt.”

Trình Thiền Thiền đứng ở cửa nhìn theo bóng hai người, đôi mắt nheo lại đầy nghi hoặc và… ghen tị.

Bình luận (0)

Để lại bình luận