Chương 57

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 57

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Bạch Tố Tố nhéo nhéo lòng bàn tay, đặt bảng điểm lên bàn, đi đến tủ lạnh lấy đá viên, sau đó gõ cửa phòng Trình Minh.
Cửa không khóa, Trình Minh đang ngồi trước máy tính, đeo tai nghe, một tay châm thuốc, tay kia loay hoay gõ bàn phím, khói thuốc bay lơ lửng.
Bạch Tố Tố không khỏi nhíu mày, nhưng khi nhớ tới bảng điểm, cô cảm thấy có chút khó chịu: “Trình Minh”, cô hắng giọng.
Trình Minh đang chơi trò chơi, cậu hoàn toàn không nghe thấy.
Cô hít một hơi thật sâu, nghẹn họng bước tới, tháo tai nghe trên tai cậu ra, Trình Minh quay mặt lại.
“Trời ạ!” Bạch Tố Tố sửng sốt một chút, Hiệu trưởng Trình tát hai cái, không chút thương xót nào, lúc này khóe miệng Trình Minh đã rách, khuôn mặt ít nhất cũng to lên gấp đôi.
Trình Minh cau mày, sốt ruột nói: “Cô làm gì ở đây!”
Bạch Tố Tố mím môi, lấy khăn bông chứa túi nước đá xoa nhẹ lên khắp mặt cậu, nhưng Trình Minh lại đẩy cô ra, “Cô đi đi, đừng làm phiền em. ”
Bạch Tố Tố biết cậu không thoải mái nên không quan tâm đến cậu, bỏ túi nước đá xuống, lấy khăn lau vết máu trên khóe miệng.
Có lẽ Trình Minh bị làm phiền nên hơi tức giận, Bạch Tố Tố bị cậu đẩy ngã thô bạo xuống đất.
Trình Minh giật mình.
Cô lúc này cũng tức giận, ném khăn tắm trên tay, xoay người rời đi.
Vừa mới đi một bước, Trình Minh đã ôm cô từ phía sau, “Cô cũng không cần em nữa sao?”
Bạch Tố Tố trong lòng cảm thấy chua xót, “Vậy mà cậu còn đẩy tôi ra!”
Trình Minh cúi đầu, dựa vào cổ cô hít một hơi thật sâu. “Thực xin lỗi …”
Bạch Tố Tố tức giận không muốn bỏ qua cho cậu, trong lòng lại nghĩ đến phiếu điểm, khiến cô càng thêm khó chịu.
Cô sụt sịt, nước mắt tuôn rơi không kiểm soát được.
Trình Minh cảm thấy có gì đó không ổn, cậu kéo vai cô xoay người lại, nhưng thấy Bạch Tố Tố hai mắt đỏ hoe, nước mắt chảy ròng ròng, cậu chợt mềm lòng, “Này, đừng khóc.”
Bạch Tố Tố càng khóc lớn hơn, nắm lấy tay áo cậu, nhào vào vòng tay cậu để khóc.
Trình Minh đành ôm cô ngồi lên giường, cầm chiếc khăn vừa rồi lau cho cô rồi dỗ dành: “Sao vậy? Đều là lỗi của em, em không nên xô cô!”
“Này, đừng khóc, đừng khóc, là do em sai rồi … ”
Bạch Tố Tố khóc hồi lâu mới hoàn hồn, nức nở hỏi: “Cậu vì sao không đi thi!”
Trình Minh sững sờ, không nói gì.
Bạch Tố Tố nghẹn ngào nói: “Môn hóa học của cậu tốt như vậy, nếu đi thi, ba người đứng đầu cũng không có vấn đề gì, đến lúc có thể lựa chọn lớn học Q và B. đều tùy cậu chọn. Làm sao lại không đi!
Trình Minh mím môi, đưa tay vuốt ve lưng cô.
Bạch Tố Tố càng nghĩ càng tức giận, “Nếu lần này trượt, cậu sẽ phải tham gia kỳ thi tuyển sinh lớn học.Thật là chọc tức tôi mà! ”
Trình Minh cắn lỗ tai cô: “Em không cần dựa vào cái này.”
Bạch Tố Tố trừng lớn hai mắt nhìn cậu.
Đến khi vết thương được chữa trị xong thì trời đã tối, hai người sau khi ăn xong đã kiệt sức về thể xác và tinh thần, tắm rửa xong thì ngủ thiếp đi một lúc.
Sau khi kết quả kỳ thi cuối cùng được công bố vào năm ngày sau đó, mặt của Trình Minh gần như đã chữa xong.
Khi đó cậu xuất viện đi thi cuối kỳ, sau khi thi xong vết thương cũng gần như lành lại, cậu không có quay lại bệnh viện mà đến biệt thự.
Bạch Tố Tố muốn tới trường học cùng cậu, nhưng Trình Minh nhất định không muốn, cho nên hoàn toàn không nhắc tới nữa.
Quả nhiên, khi cô thức dậy vào buổi sáng, cửa ra vào và cửa sổ của biệt thự đều đóng chặt, trên bàn ăn đã có bữa sáng. Còn có một tờ giấy nói rằng khi nào được 10 điểm, em sẽ trở về.

Bình luận (0)

Để lại bình luận