Chương 57

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 57

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

” Nhậm Sơ Tuyết giật mình, sâu trong nội tâm dường như loáng thoáng ý thức được điều gì đó.

Cô xác nhận chắc chắn mình thích con trai, từ nhỏ đến lớn cũng có thích những nam minh tinh, sẽ cùng với bạn tốt bàn tán về các anh đẹp trai…

Cũng từng có người con gái thổ lộ với cô, lúc đó cô cơ hồ là chạy trối chết, hoàn toàn không hiểu vì sao lại có người thích đồng tính.

Bây giờ dường như cô đã hiểu.

Nhưng cô không muốn hiểu.

Ninh Trạch rời đi.

Ngày đó, tuyết rơi rất lâu, cô ngồi ở trên bậc thang, cơ hồ bị đông lạnh thành một người tuyết, trên vai, trên đầu đều rơi đầy tuyết, cả người lạnh đến phát run.

Người gác cổng kiêm bảo vệ trường học hỏi cô: ”
Cô bé, người cô bé đang chờ đâu rồi?

Sao còn chưa tới nữa?
” Trong thoáng chốc, Nhậm Sơ Tuyết giống như trở lại năm bảy tuổi.

Có một buổi chiều tan học, những bạn nhỏ khác đều có ba mẹ về nhà, chỉ có một mình cô cô đơn ngồi trên xích đu. Ánh chiều tà kéo dài cơ thể nho nhỏ của cô, bóng dáng cô đơn lắc lư trên xích đu theo cô.

Cuối cùng ông cụ khóa cửa cũng giống như lúc này, kinh hô một tiếng, hỏi cô: ”
Con là con nhà ai, sao không ai tới đón vậy?

Cha mẹ của con đâu rồi?

Sao họ lại không đến?
” Nhậm Sơ Tuyết mười tám tuổi và bảy tuổi có nỗi ủy khuất giống nhau.

Tại sao lại hỏi tôi?

Cô nghĩ.

Làm sao tôi biết tại sao họ không đến?

Tại sao cuối cùng lại trở thành lỗi của tôi.

Nhậm Sơ Tuyết mười tám tuổi, chậm rãi đứng lên, bởi vì đợi quá lâu, chân có chút tê dại, lạnh đến cứng ngắc, trong khoảng thời gian ngắn có chút đứng không vững.

Cô vịn vào bậc thang, chậm rãi nhấc túi quà và đeo cặp sách lên.

Trong túi quà là khăn quàng cổ cô đan suốt một tháng nay, được gấp lại một cách rất gọn gàng, trong những đường khâu tỉ mỉ, cất giấu tất cả tình cảm không thể nói ra từ miệng của cô.

Nhưng bây giờ không ai muốn nó cả.

Tựa như năm bảy tuổi, trong cặp sách của cô chứa bài thi 100 điểm, lúc đó cô vô cùng muốn cho cha mẹ xem, nhưng ngày đó đến cuối cùng không có ai tới đón cô.

Cô cũng chỉ giống như bây giờ lủi thủi trở về, cô của năm bảy tuổi lạc đường, thế nhưng đi tới trên cầu lớn, may mắn gặp được một đồng nghiệp nữ trong đơn vị của cha, đưa cô về nhà.

Nhậm Sơ Tuyết thật lâu thật lâu sau mới biết được, khi đó cha và mẹ không ai quên giờ cô tan học, chỉ là đều cảm thấy đối phương sẽ đi đón, như vậy thuận lý thành chương có thể đẩy cô giao cho đối phương.

Lần này, hẳn là cũng giống như vậy.

Không phải quên, chỉ là không muốn tới. Đây là kinh nghiệm của cô.

Có chất lỏng ấm áp nào đó chảy xuống má, cô nếm được vị mặn, trước mắt là một khung cảnh mơ hồ, hai chân gần như chìm sâu xuống tuyết, không bước nổi.

Trong băng tuyết ngập trời, Nhậm Sơ Tuyết một thân một mình chịu đựng gió tuyết quay trở về. …

Cô nghĩ đã đến lúc phải tỉnh dậy khỏi giấc mơ này.

Lúc Nhậm Sơ Tuyết mở mắt ra, đập vào mắt là một màu trắng chói lóa, cô khó chịu nhíu chặt đôi mày, một lần nữa nhắm mắt lại, trong chốc lát sau mới mở ra, lúc này có thể thấy rõ hoàn cảnh bốn phía chung quanh, giường trắng tường trắng, đầu giường dựng một bịch nước biển, truyền vào trong người cô từng giọt từng giọt, mùi nước khử trùng gay mũi quanh quẩn… Đây là, phòng bệnh viện?

Phòng không lớn, nhưng sô pha TV đầy đủ mọi thứ, tựa hồ là phòng bệnh VIP tương đối cao cấp.

Rèm cửa sổ bị người kéo ra, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn ảm đạm xuống, cây tùng cao lớn trầm mặc đứng sừng sững trong đêm tối, chạc cây vươn ra tràn đầy tâm sự đâm lên bầu trời.

Bình luận (0)

Để lại bình luận