Chương 57

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 57

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Một người đàn ông tồi tệ như vậy, thì có cái gì đáng để cô phải dây dưa không dứt cơ chứ?

“Ánh sáng, máy quay chuẩn bị sẵn sàng. Diễn!”

Tấm clapperboard dập mạnh xuống sau hiệu lệnh dứt khoát của đạo diễn. Đoàn người thị tùng trong vương phủ bắt đầu di chuyển qua lại để tạo dựng bối cảnh, Lục Hiểu Dư trên tay đang cẩn thận bưng một bát thuốc nóng hổi, cô từ từ tiến lại gần căn phòng của vương gia.

Cô đang vào vai nhân vật Nghê Lâm – nhị tiểu thư của phủ thừa tướng, cũng chính là nhân vật nữ chính của bộ phim lần này.

Nghê Lâm vốn là đứa trẻ được thừa tướng nhận nuôi về từ nhỏ, thân phận thật sự của nàng vô cùng bí ẩn và có liên quan mật thiết đến vương triều đời trước. Sau khi biết được thân phận thật sự của chính mình, nàng liền nuôi ý định muốn trả thù cho những người thân đã mất. Mà hắn – Nhiếp Chính Vương quyền lực ngút trời – lại chính là người đã từng dẫn binh đi chém đầu từng người một trong gia đình của nàng năm xưa.

Đứng trước cửa phòng của hắn, cô đưa tay lên gõ nhẹ vào cánh cửa vài cái. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Vương gia, thần thiếp mang thuốc đến cho người đây ạ.”

“Không cần phải khách sáo như vậy đâu. Vào đi!” Giọng nói trầm thấp của hắn từ bên trong vọng ra.

Lục Hiểu Dư nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào bên trong, nhìn thấy Giang Vũ đang nằm trên giường với nửa thân trên để trần, hai gò má cô bất giác ửng đỏ lên vì ngượng ngùng. Đây chính là phân cảnh Nhiếp Chính Vương bị thương nặng do đã đỡ cho Nghê Lâm một nhát kiếm chí mạng. Cũng chính nhờ vào phân cảnh đầy kịch tính này mà tuyến tình cảm của hai nhân vật chính mới được dịp bùng nổ cảm xúc một cách mãnh liệt. Đây cũng chính là phân đoạn mà cô nghĩ rằng sẽ ăn khách nhất khi bộ phim được công chiếu rộng rãi trên màn ảnh nhỏ.

“Vương gia, thuốc thần thiếp đã sắc xong rồi đây ạ. Xin mời người mau uống đi cho nóng!” Cô nói, giọng điệu dịu dàng.

Giang Vũ ngước mắt lên nhìn cô, bạc môi hắn khẽ cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt: “A Lâm à, ta đang không có chút sức lực nào cả. Nàng có thể đút thuốc cho ta được không?”

Nàng không nói thêm câu nào nữa, chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường để đút thuốc cho hắn uống. Nghê Lâm đã yêu Nhiếp Chính Vương ngay từ cái nhìn đầu tiên gặp gỡ, nhưng nàng cũng không thể nào vì một chút tình cảm nam nữ hèn mọn này mà quên đi được mối thù giết cả gia tộc của mình.

Từng muỗng thuốc đắng chát cứ thế đều đặn được rót vào trong miệng hắn. Giang Vũ nhìn vào gương mặt đang ửng hồng lên vì ngượng ngùng của cô, nhịp tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực anh cũng vì thế mà có phần lấn lướt hơn trước. Quả nhiên là anh chỉ có thể mượn lấy vai diễn này để có thể bộc lộ ra hết những cảm xúc thật sự của mình đối với cô mà thôi.

Nhiếp Chính Vương với gương mặt có phần cà lơ phất phơ, hắn chống một tay lên giường để cho Nghê Lâm có thể dễ dàng hầu hạ mình hơn. Nữ nhi của nhà thừa tướng được hắn tạm bợ bắt về để làm thê tử cho mình, không thể ngờ được nàng lại có một dung mạo mỹ miều đến như thế này. Đúng là không hề uổng công hắn đã phải dày công sắp đặt để câu dẫn được nàng về phủ.

“Vương gia, thần thiếp đã đút thuốc xong rồi ạ.” Nàng nói, giọng điệu nhẹ nhàng.

Hắn ảm đạm “ừ” một tiếng cho có lệ, rồi lại nói tiếp: “A Lâm à, thuốc này đắng quá đi mất.”

“Thuốc đắng lắm sao ạ? Vậy thì để thần thiếp đi lấy ít quả khô đến cho người dùng nhé.” Nàng ân cần nói.

Không đợi cho nữ nhân kịp đứng dậy rời đi, hắn đã vội vàng với tay kéo mạnh cô ngã vào trong lòng mình. Hắn trực tiếp ướm môi mình lên đôi môi hồng hào của nàng, nụ hôn của hắn vừa điên cuồng lại vừa dồn dập, như thể muốn đem người thê tử nhỏ bé này của mình khắc sâu vào tận trong tâm can vậy. Cũng giống như cái khát vọng muốn chiếm hữu lấy cô gái mà mình yêu của Giang Vũ vậy.

Nữ nhân yếu mềm tựa vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân, nàng yếu ớt đáp trả lại cái hôn đầy nồng nhiệt của hắn. Bàn tay nàng vô tình sờ trúng phải bờ ngực rắn rỏi của hắn, làm cho đôi gò má nàng ngày càng trở nên nóng hổi hơn bao giờ hết. Mà chủ thể của nhân vật này như Lục Hiểu Dư cô… lại chưa từng bao giờ dám sờ chạm vào người anh một cách thân mật như thế này cả.

Nhiếp Chính Vương nhìn nữ nhân đang nằm gọn trong vòng tay mình, hắn không khỏi buông lời trêu ghẹo nàng: “Lâm Lâm à, mặt của nàng đỏ quá đi mất. Nàng bị bệnh rồi sao?”

“Thần thiếp…” Nàng lúng túng thấy rõ, vội vàng né tránh đi ánh mắt dò xét của hắn: “Thần thiếp không hề có bệnh… Mặt cũng không hề có đỏ chút nào cả…”

“Hửm? Nàng thật sự là không có sao?” Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Nghê Lâm, để cho nó không thể nào trốn chạy được nữa, cứ thế nằm yên vị trên bờ ngực rắn rỏi của hắn: “Lâm Lâm à, da thịt của ta có mặn mà lắm không hả?”

Nghê Lâm mặt mày đỏ ửng cả lên, nàng luống cuống không biết phải làm sao cho phải liền theo phản xạ đánh nhẹ lên đúng vết thương đang rỉ máu của hắn.

Nam nhân nhận được một cơn đau điếng người, hắn lập tức buông tay nàng ra ngay tức khắc. Đợi đến khi cơn đau đó dần dần nguôi ngoai đi, hắn đã không còn nhìn thấy bóng dáng của người thê tử nhỏ bé của mình đâu nữa rồi. Chỉ kịp nghe thấy nàng nói vội một câu rồi biến mất dạng ngay sau đó.

“Xin Vương gia hãy tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, thần thiếp xin phép được cáo lui trước ạ.”

“Cắt! Tốt lắm! Mọi người chuẩn bị để đổi sang cảnh quay tiếp theo.”

Tiểu Mễ cầm chai nước mát lạnh đem lại đưa cho Lục Hiểu Dư, nhìn thấy mặt mày cô đỏ bừng lên như quả ớt chín, cô bé liền nhỏ giọng hỏi han: “Chị không sao đấy chứ ạ? Mặt của chị đỏ quá đi mất.”

“À, chị không sao đâu.” Cô cầm lấy chai nước từ tay cô bé, từ tốn uống vào một ngụm nước mát lạnh. Suy cho cùng thì cô cũng chỉ là một người con gái bình thường mà thôi, việc cảm thấy ngại ngùng trước một người có nhan sắc điển trai như Giang Vũ cũng là một điều hiển nhiên mà. Huống hồ gì hai người còn vừa mới có những động chạm da thịt thân mật với nhau nữa chứ.

“Vừa rồi chị có một cuộc điện thoại gọi đến đấy ạ, đầu dây bên kia nói rằng muốn được gặp chị. Bà ấy có nhờ em chuyển lời lại tới chị rằng, nếu như chị rảnh rỗi thì hãy gọi lại cho bà ấy nhé.” Tiểu Mễ nói.
Lục Hiểu Dư không nói, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, tâm tình dần trở nên mơ hồ khó hiểu. Dì Mai gọi cho cô làm gì? Lẽ nào người đàn ông đó vẫn nhất quyết không muốn buông tha cô?

“Cứ kệ đi. Có gọi lại cũng đừng nghe máy.”
Buổi tối.
Sau khi kết thúc cảnh quay cuối cùng trong ngày, Lục Hiểu Dư quay trở về nhà với một cơ thể nặng nề mệt mỏi. Cô tạm bợ hấp há cảo đông lạnh, nhìn miếng há cảo núng nính, bất giác nhớ tới gương mặt người đàn ông kia.
“..” Lồng ngực cô đập mạnh, trấn tĩnh bản thân không nên suy nghĩ vớ vẩn. Người đàn ông ðó không phải người mà cô nên nhung nhớ.
Có điều…
Khi miếng há cảo được đưa vào trong miệng, khung cảnh đêm hôm đó lại lũ lượt ùa đến. Mặc dù cô không ưa hắn, nhưng không thể phủ nhận được, sự hiện diện của hắn trong căn nhà nhỏ này… thật sự rất ấm cúng.
Quay trở lại phòng ngủ, Lục Hiểu Dư bây giờ mới nhớ ra cuộc gọi ban sáng. Cô mở điện thoại ra nhìn, sau lần gọi đó cũng không còn thêm lần gọi nào nữa. Cô nhất thời có tính hiếu kỳ, dì Mai vì gì lại chủ động gọi cho cô?

Bình luận (0)

Để lại bình luận