Chương 57

Gia nghiệp của Hoắc gia rất lớn, giàu nhất một vùng, từ thời dân quốc đã xuất hiện rất nhiều người ưu tú, một thế hệ nối tiếp một thế hệ, tuy mỗi người đều có sự nghiệp riêng, nhưng mỗi năm vào khoảng thời gian này Hoắc gia đều tụ tập làm lễ tế tổ, tưởng nhớ tổ tiên cùng với cổ vũ thế hệ sau.
Quê quán của Hoắc gia nằm ở vùng sông nước, thuyền nhỏ tròng trành, phiến đá rêu xanh.
Thẩm Nhạn Thu cùng Hoắc Thành Diễn ra khỏi sân bay, một người mặc tây trang đen đeo kính râm cung kính đón hai người, “Hoắc tổng, hoan nghênh trở về.”
Hoắc Thành Diễn nắm tay Thẩm Nhạn Thu lên xe, dọc đường đi Thẩm Nhạn Thu có chút mệt mỏi. Một ngày trước khi xuất phát Hoắc Thành Diễn làm rất lâu, giống như dã thú nổi điên, cả đêm không ngừng, hoa huyệt của cô có chỗ còn hơi đau, không biết có trầy da không.
Cô dựa đầu vào vai Hoắc Thành Diễn, hô hấp đều đều, tài xế nhìn hai người rúc vào nhau qua kính chiếu hậu nên rất tinh ý buông màn ngăn xuống. Thẩm Nhạn Thu mơ mơ màng màng thấy có người ôm mình, nam nhân nâng mông cô, ngay sau đó cô bị ôm lên đùi Hoắc Thành Diễn.
Thẩm Nhạn Thu lẩm bẩm, giơ tay lên ôm cổ Hoắc Thành Diễn, giọng nói vừa nhỏ vừa ôn nhu, chậm rãi làm nũng, “Tới nơi gọi em nhé.”
Hoắc Thành Diễn khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn môi cô, mềm mại, mềm cả trái tim hắn.
“Được, em ngủ tiếp đi.”
Thời điểm Thẩm Nhạn Thu tỉnh lại mới phát hiện mình đang nằm trên giường, bốn phía đen kịt, chỉ có ánh đèn vàng lọt qua khe rèm, cô kéo góc chăn, nguyên liệu tơ lụa tuỳ ý cô nắm trong tay, cô sắp ngất rồi, khẳng định là Hoắc Thành Diễn không gọi cô dậy, lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi. Lão gia tử chắc chắn không có ấn tượng tốt với cô.
“Tỉnh rồi?”, nam nhân chậm rãi đi tới, ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu lên bóng dáng thon dài của hắn, nhìn kỹ còn cảm thấy như xem kỹ xảo phim điện ảnh, chân Hoắc Thành Diễn rất dài, mặt mày tinh xảo quý khí, quả thực là gương mặt của nghệ thuật.
Thẩm Nhạn Thu rầu rĩ, không thèm để ý đến hắn nữa, người này, rõ ràng bảo đánh thức cô, kết quả để cô ngủ đến chạng vạng, cô thật sự không còn mặt mũi nào gặp lão gia tử, lần đầu tiên ra mắt lại chậm trễ như thế, Hoắc lão gia tử sẽ nghĩ như nào chứ.
Cô vùi đầu vào trong chăn,Diễn ngồi ở mép giường, hắn không nhịn được cười nói, “Không tính toán ra ngoài gặp mọi người sao?”
“Anh không phải rất lợi hại sao, tự mình đi thu thập đi.” Cô chôn cả người trong chăn rầu rĩ.
“Không phải tôi không gọi em, là em ngủ say như chết, còn làm nũng bảo tôi ôm em đi, tôi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân a.” Hoắc Thành Diễn giả vờ thở dài.
Thẩm Nhạn Thu lăn long lóc bò dậy, xoay người một cái ngồi ở trên người Hoắc Thành Diễn, mắt cô tròn lên, tóc xõa trên vai. Cô hầm hừ cắn Hoắc Thành Diễn một ngụm, “Vậy sao anh không lay em tỉnh, ông nội chắc chắn không có ấn tượng tốt với em rồi.”
“Không đâu, ông ấy không phải người cổ hủ, muốn cứu vớt một chút vẫn còn kịp, mau đi rửa mặt rồi bồi ông ăn cơm.”
Hoắc Thành Diễn tuy miệng nói cô đi rửa mặt nhưng động tác trên tay không ngừng. Hắn xoa mông Thẩm Nhạn Thu, ngón tay cách quần áo mò vào, chậm rãi day day hoa huyệt của cô.
Thân thể Thẩm Nhạn Thu rất mẫn cảm, chỉ thấy một trận tê dại, nước lập tức thấm ra quần ngủ.
Thẩm Nhạn Thu bị sờ đến khó chịu, giọng nói của cô dần thu nhỏ, thay thế bằng tiếng thở dốc đứt quãng, “Ưm….Đừng…..Không phải……….Muốn đi ăn cơm sao?”
“Không vội, ăn em trước.” Hoắc Thành Diễn cúi đầu cắn môi cô, bốn cánh môi dán bên nhau.
Đầu lưỡi ướŧ áŧ linh hoạt mở miệng cô ra, nhẹ nhàng mυ”ŧ lấy lưỡi cô, phòng ngủ vốn yên tĩnh, âm thanh mập mờ của hai người càng rõ ràng.
Trước ngực Thẩm Nhạn Thu nhiều ra một đôi tay, bàn tay to của nam nhân nắm lấy hai viên bánh bao của cô, xoa nắn một cách không có tiết tấu, ngón tay hơi ráp cọ xát đỉnh nhọn.
Thẩm Nhạn Thu kẹp chặt hai chân lại bị một bàn tay to khác ngăn cản, tay Hoắc Thành Diễn linh hoạt thâm nhập một mảnh ướŧ áŧ, chậm rãi trêu đùa.
“Ha~ a……Đừng…………Mau dừng lại……….”
Thẩm Nhạn Thu biết còn tiếp tục nữa khẳng định phải làm, lão gia tử còn đang đợi, cô làm sao lại không biết xấu hổ như thế được.
Một trận gõ cửa cứu Thẩm Nhạn Thu, cô cũng sắp cao trào, sắp đắm chìm trong du͙© vọиɠ, may mắn giọng nói của dì giúp việc đánh gãy hai người đang u mê.
Bà cũng rất lịch sự chỉ gõ ba cái, dặn dò Hoắc Thành Diễn mau xuống ăn cơm rồi rời đi.
Thẩm Nhạn Thu kinh hồn táng đảm còn chưa hồi phục, lại còn thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô vuốt vuốt ngực, “Mấy hôm nay đừng làm, bị người khác nghe thấy thì không tốt lắm đâu.”
Hoắc Thành Diễn mò qua hôn cô một cái, cười đến phong lưu, “Buổi tối đưa em đến một nơi rất thú vị.”

Bình luận

Để lại bình luận