Chương 57

: Đối Đầu Với Tống Viện

Sáng hôm sau, ánh nắng sớm xuyên qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt Tống Phi Vũ. Cô nằm trong vòng tay Chu Chính, cơ thể vẫn mỏi nhừ sau đêm cuồng nhiệt. Anh đã dậy từ sớm, đang ngồi bên bàn làm việc, lướt điện thoại, dáng vẻ nghiêm túc trong chiếc áo sơ mi trắng. Tống Phi Vũ ngắm anh, lòng chợt ấm áp, nhưng cũng xen chút lo lắng. Cô biết, mối quan hệ của họ là một quả bom nổ chậm, và ngày nó phát nổ có lẽ không còn xa.

Điện thoại cô đột nhiên reo lên, phá tan không gian yên tĩnh. Màn hình hiện tên Tống Viện. Tống Phi Vũ run rẩy, tim đập thình thịch. Chị cô hiếm khi gọi, trừ khi có chuyện nghiêm trọng. Cô hít sâu, nhấn nút nghe, giọng run run: “Alo, chị…”

“Tiểu Vũ, em nói thật với chị đi. Em và Chu Chính… có phải đã…” Giọng Tống Viện lạnh như băng, nhưng chất chứa cơn giận đang kìm nén. “Chị thấy tin nhắn em gửi nhầm cho chị. Em gọi anh ta là ‘anh Chính’, còn nói gì mà ‘đêm qua anh làm em mệt quá’? Em giải thích đi!”

Tống Phi Vũ chết lặng, tay run đến mức suýt làm rơi điện thoại. Cô nhớ ra đêm qua, trong lúc mơ màng, cô đã gửi nhầm tin nhắn cho Tống Viện thay vì Chu Chính. “Chị… chị hiểu lầm rồi… em…” Cô lắp bắp, nước mắt trào ra, không biết phải biện minh thế nào.

“Đừng nói dối!” Tống Viện hét lên, giọng vỡ òa. “Em là em gái chị, mà em dám cướp chồng chị! Tống Phi Vũ, em còn chút liêm sỉ nào không? Em nghĩ chị mù à? Chị đã nghi ngờ từ lâu, nhưng không ngờ em lại trơ trẽn đến vậy!”

Tống Phi Vũ khóc nức nở, không dám cãi lại. Mỗi lời của Tống Viện như một nhát dao đâm vào tim cô. Cô muốn giải thích, nhưng làm sao giải thích được khi tất cả đều là sự thật? Đúng lúc đó, Chu Chính bước tới, thấy cô khóc lóc, anh lập tức hiểu chuyện. Anh giật lấy điện thoại, giọng trầm nhưng cương quyết: “Tống Viện, là anh đây. Đừng trách Tiểu Vũ, mọi chuyện là lỗi của anh.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi Tống Viện cười lạnh. “Chu Chính, anh đúng là đồ khốn. Anh nghĩ anh che chở được cho nó mãi sao? Tôi sẽ không để yên đâu. Tống Phi Vũ, em chờ đó, chị sẽ về Trường Hải ngay!” Cô gầm lên, rồi cúp máy.

Tống Phi Vũ ôm mặt, khóc nức nở. “Chị ấy hận em rồi… Em phải làm sao đây, anh Chính? Chị ấy sẽ không tha thứ cho em…” Cô run rẩy, cảm giác tội lỗi và sợ hãi như muốn nhấn chìm cô.

Chu Chính ôm lấy cô, hôn lên trán cô, giọng dịu dàng nhưng kiên định: “Đừng sợ, anh sẽ giải quyết. Chị em giận là đúng, nhưng anh sẽ không để em chịu tổn thương. Em và con là tất cả của anh.” Anh vuốt tóc cô, rồi thì thầm: “Đi với anh, anh muốn em quên chuyện này một đêm. Em cần được thư giãn.”

Anh đưa cô đến một khách sạn năm sao ven biển, nơi có căn phòng penthouse với ban công nhìn ra đại dương bao la. Bầu trời đêm đầy sao, sóng biển vỗ rì rào, như muốn xoa dịu tâm hồn cô. Trong phòng, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên cơ thể Tống Phi Vũ khi cô cởi váy, để lộ thân hình mảnh mai nhưng đầy quyến rũ. Cô mặc một bộ đồ lót ren đen, hai gò bồng đảo căng tròn ẩn hiện, khiến Chu Chính không thể rời mắt.

Anh bước tới, ôm lấy cô từ phía sau, môi lướt dọc sống lưng cô, để lại những vệt hôn nóng bỏng. “Anh sẽ làm em quên hết, chỉ nghĩ đến anh thôi,” anh nói, giọng khàn khàn, đầy dục vọng. Anh đẩy cô xuống bàn kính lớn trong phòng, kéo áo lót cô xuống, ngậm lấy nụ hoa hồng phấn. Tống Phi Vũ rên khe khẽ, tay bấu chặt mép bàn, cơ thể run rẩy dưới sự trêu chọc của anh.

“Anh… chậm thôi… Ưm…” Cô thở hổn hển khi anh quỳ xuống, kéo quần lót cô ra, dùng lưỡi khám phá nơi bí mật. Lưỡi anh di chuyển điêu luyện, trêu chọc điểm nhạy cảm, khiến cô cong người, hét lên trong khoái cảm. “Anh… em… không chịu nổi…” Cô rên rỉ, tay bấu vào tóc anh, nước mắt hòa lẫn với niềm vui sướng.

Chu Chính đứng dậy, cởi quần, để lộ côn thịt cương cứng, tím đen, to lớn đến đáng sợ. Anh nâng một chân cô đặt lên bàn, rồi từ từ tiến vào, từng chút một, như muốn cô cảm nhận rõ sự chiếm hữu. “Tiểu Vũ, em là của anh, không ai thay đổi được điều đó,” anh thì thầm, vừa đẩy vừa hôn lên môi cô, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, trao đổi hơi thở ngọt ngào. Tống Phi Vũ ôm chặt anh, chìm trong nhịp điệu anh mang đến, mỗi lần đẩy đều khiến cô run rẩy.

Anh tăng tốc, từng nhịp mạnh mẽ, sâu hoắm, khiến bàn kính rung lên khe khẽ. Tống Phi Vũ hét lên, móng tay cào lên vai anh, cơ thể căng cứng khi cao trào ập đến. “Anh… em… đến rồi…” Cô rên rỉ, toàn thân run rẩy. Chu Chính cũng đạt đỉnh, anh gầm lên, bắn tinh sâu trong cô, hơi thở nặng nề.

Anh ôm cô, đặt lên giường lụa mềm mại, vuốt ve gương mặt cô. “Anh sẽ bảo vệ em, dù có chuyện gì xảy ra,” anh thì thầm, ánh mắt đầy yêu thương. Tống Phi Vũ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng. Cô biết, cơn bão với Tống Viện chỉ mới bắt đầu, và cô không chắc mình đủ sức đối mặt.

Bình luận

Để lại bình luận