Chương 57

Sáng hôm sau, Diệp Phù tỉnh dậy trong vòng tay Sầm Loan. Cơ thể cô đau nhức, đặc biệt là giữa hai chân, nơi vẫn còn lưu lại dấu vết của sự cuồng nhiệt đêm qua. Cô đỏ mặt, cố ngồi dậy, nhưng bị anh kéo lại, ôm chặt vào lòng. “Đi đâu đấy?” Anh thì thầm, giọng còn ngái ngủ nhưng đầy ý chiếm hữu, mũi anh cọ vào tóc cô, hít sâu hương thơm từ cơ thể cô.
“Em… em muốn tắm,” cô lí nhí, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, gương mặt đỏ bừng khi nhớ lại những gì anh đã làm với cô trong thang máy và trên giường.
Sầm Loan cười khẽ, bế cô vào phòng tắm, đặt cô dưới vòi sen. Nước ấm chảy xuống, làm dịu đi những vết đỏ trên cơ thể cô – những dấu hôn và vết cắn anh để lại. Anh đứng sau, ôm lấy cô, bàn tay chậm rãi xoa bóp bầu ngực đầy đặn, ngón tay trêu đùa núm vú đã cứng lại. “Để anh giúp em tắm,” anh nói, giọng mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại cháy bỏng dục vọng.
“Anh Sầm!” Diệp Phù xấu hổ, cố quay lại đẩy anh, nhưng anh đã cúi xuống, hôn lên cổ cô, tay trượt xuống, vuốt ve nơi nhạy cảm giữa hai chân cô. Ngón tay anh khéo léo xâm nhập, khiến cô rên khẽ, cơ thể mềm nhũn dựa vào anh. “Anh… đừng… ở đây…” Cô nức nở, nhưng khoái cảm đã khiến cô không thể kháng cự.
“Đừng cái gì?” Anh thì thầm, cắn nhẹ vành tai cô, ngón tay đẩy sâu hơn, ra vào nhanh hơn. “Em xem, bảo bối, em ướt thế này, còn nói đừng?” Anh xoay cô lại, đè cô lên tường, hôn cô mãnh liệt, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, trong khi tay kia kéo chân cô quấn quanh hông anh. Anh cởi khăn tắm, để lộ côn thịt cương cứng, rồi đâm vào cô mà không báo trước.
Diệp Phù hét lên, hai tay bấu chặt vai anh, khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể. Anh giữ chặt eo cô, đẩy sâu, mỗi nhịp đều mạnh mẽ, khiến cô rên rỉ dâm đãng, nước mắt lăn dài vì khoái cảm ngập đầu. “Sầm Loan… chậm… chậm thôi…” Cô nức nở, nhưng anh không nghe, chỉ cúi xuống ngậm lấy núm vú cô, cắn nhẹ, khiến cô cong người lên, lên đỉnh trong tiếng hét.
Anh không dừng lại, tiếp tục đẩy nhanh, đưa cả hai lên đỉnh lần nữa. Khi tình dịch nóng bỏng phun vào trong cô, Diệp Phù run rẩy, ôm chặt lấy anh, thở hổn hển. Sầm Loan hôn lên trán cô, thì thầm, “Tắm xong rồi, ngoan.”
Sau khi tắm, anh quấn khăn cho cô, bế cô ra sofa, đặt lên đùi mình. “Hôm nay em muốn làm gì?” Anh hỏi, tay vuốt ve mái tóc ướt của cô, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn không giấu được ý chiếm hữu.
Diệp Phù ngẫm nghĩ, rồi nhỏ giọng, “Em muốn về thăm mẹ. Đã lâu rồi em chưa về nhà. Với lại… em muốn anh gặp ba mẹ em.” Cô ngập ngừng, lo lắng anh sẽ từ chối. Dù anh đã nói yêu cô, đã cầu hôn cô, nhưng cô vẫn sợ rằng khoảng cách giữa họ – một ảnh đế lẫy lừng và một cô gái quê mùa – sẽ khiến anh do dự.
Sầm Loan gật đầu, không chút chần chừ. “Được. Anh đi với em. Anh cũng muốn gặp ba mẹ em, để họ biết con gái họ đã chọn đúng người.”
Diệp Phù kinh ngạc, mắt mở to. “Anh… không ngại sao? Nhà em ở quê, không sang trọng đâu…”
“Không có gì quan trọng hơn em,” anh cắt lời, hôn lên môi cô. “Quyết định thế nhé. Chúng ta về quê em.”
Trên đường về quê, Diệp Phù kể cho Sầm Loan về gia đình mình – người mẹ tần tảo, người cha bệnh tật, và những năm tháng khó khăn cô đã trải qua để theo đuổi giấc mơ diễn xuất. Cô không giấu giếm, và Sầm Loan lắng nghe, thỉnh thoảng nắm tay cô, truyền cho cô sự an ủi. Khi xe dừng trước ngôi nhà nhỏ ở vùng nông thôn, mẹ Diệp Phù ra đón, ánh mắt bà sáng lên khi thấy con gái, nhưng cũng không giấu được sự tò mò khi nhìn Sầm Loan – người đàn ông cao lớn, đẹp trai, với khí chất không thể che giấu.
“Đây là… bạn con?” Bà hỏi, giọng ngập ngừng, ánh mắt lướt qua chiếc xe hơi đắt tiền đậu trước nhà.
Sầm Loan mỉm cười, cúi đầu chào, “Cháu là Sầm Loan, bạn trai của Phù Phù. Rất vui được gặp bác.”
Diệp Phù đỏ mặt, không ngờ anh lại giới thiệu thẳng thắn như vậy. Mẹ cô cười hiền, kéo cả hai vào nhà, chuẩn bị một bữa cơm đơn sơ nhưng ấm cúng. Trong bữa ăn, Sầm Loan trò chuyện tự nhiên, kể về những chuyến đi của họ, về cách Diệp Phù đã tỏa sáng trong Stockholm. Mẹ Diệp Phù bật cười không ngớt, và Diệp Phù nhìn anh, trái tim như tan chảy – người đàn ông này, dù là ảnh đế lẫy lừng, vẫn sẵn sàng ngồi trong căn nhà giản dị của cô, ăn những món ăn quê mùa, chỉ để làm cô và gia đình cô vui.
Sau bữa ăn, mẹ Diệp Phù kéo cô ra một góc, thì thầm, “Cậu ấy tốt với con thật đấy, Phù Phù. Nhưng con phải cẩn thận. Người như cậu ấy… mẹ sợ con sẽ khổ.”
Diệp Phù mỉm cười, nắm tay mẹ. “Mẹ đừng lo. Anh ấy yêu con, và con cũng yêu anh ấy. Con tin anh ấy.”
Đêm đó, họ ngủ trong căn phòng nhỏ của Diệp Phù. Không gian chật hẹp, chỉ có một chiếc giường đơn và một chiếc bàn gỗ cũ. Sầm Loan không phàn nàn, chỉ ôm cô vào lòng, thì thầm, “Anh thích nơi này. Vì nó là nơi em lớn lên.”
Diệp Phù nép sát vào anh, cảm nhận hơi thở của anh trong bóng tối. “Anh không thấy… đơn sơ quá sao?”
“Đơn sơ?” Anh cười khẽ, hôn lên tóc cô. “Chỉ cần có em, anh thấy nơi này đẹp hơn bất kỳ biệt thự nào.” Anh luồn tay vào áo cô, vuốt ve làn da mềm mại, ngón tay trêu đùa núm vú khiến cô rên khẽ. “Nhưng anh phải nhỏ tiếng, không muốn mẹ em nghe thấy.”
Diệp Phù đỏ mặt, đấm nhẹ vào ngực anh. “Anh… đừng ở đây…”
Nhưng Sầm Loan không nghe, kéo áo cô lên, ngậm lấy núm vú, tay trượt xuống, xâm nhập vào nơi ướt át. Anh làm tình với cô chậm rãi, dịu dàng, nhưng vẫn đầy đam mê, khiến cô phải cắn môi để kìm nén tiếng rên. Khi cả hai lên đỉnh, anh ôm chặt cô, thì thầm, “Anh sẽ cho em một ngôi nhà, Phù Phù. Một nơi chỉ có chúng ta, và những đứa con của chúng ta.”
Diệp Phù mỉm cười, nước mắt lăn dài. Lần đầu tiên, cô tin rằng hạnh phúc này là thật, và cô sẽ không bao giờ để nó vụt mất.

Bình luận

Để lại bình luận