Chương 57

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 57

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nghiêm Kỷ sợ Mộc Trạch Tê sẽ khóc ầm ĩ lần nữa, vì vậy anh lau sạch tinh dịch đã bắn vào, anh dùng hết nửa gói khăn giấy ướt mới lau sạch hết.
Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tê đang dán chặt vào nhau ở hàng ghế sau xe, thân hình cao ráo của Nghiêm Kỷ chiếm gần hết chỗ, anh ôm Mộc Trạch Tê vào lòng mình, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn và xoa xoa đôi môi đỏ mọng của cô.
Khi nhớ tới câu hỏi hôm nay của La Nam Nam, anh hỏi Mộc Trạch Tê: “Mộc Trạch Tê, cậu thật sự không có cảm giác gì với tôi sao?”
Cả người Mộc Trạch Tê đang mệt mỏi rã rời nghe thấy những lời này, cô từ từ mở đôi mắt với hàng mi dài đẫm lệ. Mộc Trạch Tê biết Nghiêm Kỷ chắc chắn không ngốc, nhất định cảm nhận được sự xa lánh của cô trong thời gian gần đây.
Cô đã suy nghĩ tự hỏi, tất nhiên là không…
Nghiêm Kỷ đã chiếm quá nhiều vị trí trong cuộc đời cô. Bạn thời thơ ấu, mối tình đầu của thiếu nữ, mục tiêu theo đuổi…
Nếu không biết cái kết của truyện, có thể cô sẽ thật sự vui mừng đến phát điên trước lời tỏ tình của Nghiêm Kỷ chắc chắn không từ chối Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tê không nỡ nhưng không thể không bỏ, vì cô sợ đau.
“Đương nhiên không phải… Không liên quan gì đến chuyện đó. Từ chối cậu là lựa chọn của tớ, cậu nên tôn trọng sự lựa chọn của tớ.” Giọng nói của Mộc Trạch Tê hơi khàn đặc, càng làm tăng thêm nỗi u tối không rõ trong lòng cô.
Cô sợ Nghiêm Kỷ bị chạm tự ái, mặc dù hơi sợ hãi, nhưng cô vẫn nói ra.
Nghiêm Kỷ không thể hiểu được Mộc Trạch Tê chính là ở điểm này. Chỉ cần biết được bối cảnh gia đình, quá trình trưởng thành và kinh nghiệm đã trải qua của một người, anh có thể suy đoán được suy nghĩ và hành động của người đó khi họ đối mặt với một sự việc.
Về phần Mộc Trạch Tê, anh hiểu rất rõ về cô. Nhưng hình như có thứ gì đó đột ngột xuất hiện khiến cô thay đổi hoàn toàn hành vi cư xử của mình.
Nghiêm Kỷ không có một chút manh mối nào nên sẽ cần mất một khoảng thời gian để tìm hiểu nguyên do. Không hẹn hò cũng không phải là một vấn đề lớn, chỉ cần ngoan ngoãn chịu cho anh làm là được.
Nghiêm Kỷ ôm lấy Mộc Trạch Tê đang mơ màng sau trận cao trào vừa rồi, hai người đang trong tư thế ôm nhau, anh mở rộng hai đùi cô, cầm lấy côn thịt đang dựng đứng vì vẫn chưa được thỏa mãn của mình đâm xuyên vào một lần nữa.
Côn thịt xuyên thủng mị thịt chật hẹp, tiến vào hoa huyệt, rồi bắt đầu từ từ chạy nước rút.
Mộc Trạch Tê không thể chịu được nữa, người vừa mệt vừa nóng, mồ hôi nhễ nhại.
Một lớp mồ hôi mỏng óng ánh trên ngực làm ánh lên những tia sáng bắt mắt, giống như một chiếc bánh sữa nhỏ được bọc trong lớp đường đóng băng bọc bên ngoài.
Trông thật ngon lành, trong khi ôm lấy vòng eo mềm mại của cô và đẩy hông cô một cách mạnh bạo, anh vùi đầu vào ngực cô hít hà hương thơm thoang thoảng của sương mai nơi rãnh ngực.
Đôi môi mỏng ngậm lấy bầu vú cô, để lại những vết mút dưới bầu vú mềm mại trắng nõn. Lâu lâu anh lại nhẹ nhàng bú liếm hai đầu vú nhỏ nhạy cảm ấy, để đầu vú căng bóng như những quả anh đào được tô điểm bởi những giọt nước thật quyến rũ và ngon lành.
“Ưm…”
Côn thịt liên tục đâm vào rút ra trong huyệt nhỏ, một luồng dịch khí phun ra từ trong hoa huyệt, chảy dọc theo thân côn thịt của Nghiêm Kỷ xuống dưới, chỗ tiếp xúc giữa hai bộ phận sinh dục lập tức trở nên ướt át.
Sự cọ xát của tư thế này không giống lúc nãy, côn thịt cũng có thể đi vào rất sâu. Nghiêm Kỷ sung sướng thở ra, nâng cao côn thịt, bởi vì tư thế ngồi xổm này, huyệt nhỏ kia giống như quấn lấy côn thịt.
Mộc Trạch Tê dùng chút sức lực còn lại đặt tay lên vai Nghiêm Kỷ, ngăn không cho anh vào sâu hơn.
“Nghiêm Kỷ! Đừng! Đừng làm tư thế này …”
“Hãy gọi tôi như thuở nhỏ.” Giọng nói khêu gợi của Nghiêm Kỷ khàn đi vì dục vọng vang lên.
Mộc Trạch Tê đã lâu không gọi anh kiểu đó, có nên không? Bây giờ cô khó nói ra miệng.
“Nghiêm Kỷ…”
Nghiêm Kỷ đột nhiên mỉm cười, thả lòng vòng eo mềm mại của cô một chút. Mộc Trạch Tê ngay lập tức ngồi xuống, và huyệt nhỏ chật hẹp lập tức nuốt chửng côn thịt to dài vào sâu hơn.
Tư thế này trực tiếp chọc thẳng vào bên trong tử cung, tử cung mỏng manh không thể chịu được nữa, bụng dưới của Mộc Trạch Tê bị đâm đến đau nhói.
Mộc Trạch Tê đột nhiên mở to mắt, miệng lẩm bẩm nắm lấy bờ vai Nghiêm Kỷ, ôm chặt cổ anh không cho mình ngồi xuống sâu hơn. Nước mắt lăn dài trên má, cô nức nở: “Hu hu… Cậu quá đáng!”
Côn thịt to lớn của Nghiêm Kỷ dường như muốn xuyên thủng Mộc Trạch Tê, động tác của anh rất cuồng nhiệt và mạnh mẽ. Côn thịt ngập lút vào trong chỉ chừa lại hai tinh hoàn bên ngoài, bộp bộp bộp nước bắn tung tóe vào trong.
Quá sâu rồi…
“Anh Nghiêm…” Mộc Trạch Tê nói với giọng điệu run rẩy, gọi ra cái tên khiến cô quặn lòng khi còn nhỏ.
“Ừ.” Nghiêm Kỷ hài lòng đáp: “Vậy thì dang rộng đùi ra một chút để anh Nghiêm làm em đi.”
Khi Mộc Trạch Tê mười một, mười hai mười ba tuổi thì không đến nhà Nghiêm nữa, đến khi gặp lại, anh đã là một thiếu niên điển trai nhã nhặn lịch sự dịu dàng, không còn hù dọa Mộc Trạch Tê nữa.
Xưng hô này khiến cô nhớ lại khoảng thời gian đen tối của mình trước đây. Anh đã từng là một kẻ xấu xa!
“Sau này em có muốn anh Nghiêm làm không?” Tư thế ngồi sen khá linh hoạt, Nghiêm Kỷ chỉ cần giữ lấy cặp mông nhỏ của Mộc Trạch Tê và phối hợp với lực hông của mình thì đã có thể chạm tới nhiều nơi một cách chính xác.
Dường như cố ý và vô tình, sau vài lần nhẹ nhàng rồi đâm mạnh thì lại đâm trúng vào điểm nhạy cảm bên trong của Mộc Trạch Tê, cả người Mộc Trạch Tê lập tức mềm nhũn ra, cô cắn môi nghẹn ngào.

Bình luận (0)

Để lại bình luận