Chương 57

Tin tức Hải Tiêu Tiêu mang thai nhanh chóng lan đến gia đình hai bên. Hải Hoa Tiếu hét lên qua điện thoại, đòi làm “cô giáo dạy cháu cách nghịch ngợm”. Bố mẹ Trương Diệp Thành gửi ngay một loạt đồ bổ dưỡng, còn mẹ Hải Tiêu Tiêu đích thân đến thăm, dặn dò cô đủ thứ.

Trương Diệp Thành, từ một “thầy giáo biến thái”, bỗng hóa thành người chồng mẫu mực. Anh không cho cô làm việc nặng, luôn nhắc cô ăn uống đúng giờ, và thậm chí còn nghiên cứu các món ăn tốt cho bà bầu. Nhưng thói quen “biến thái” của anh vẫn không thay đổi. Mỗi tối, anh ôm cô, thì thầm những lời ngọt ngào xen lẫn trêu chọc, khiến cô vừa thẹn vừa hạnh phúc.

Một buổi tối, khi hai người đang nằm trên giường, Hải Tiêu Tiêu lẩm bẩm:

– Anh này, nếu con chúng ta giống anh, chắc em mệt lắm. Lỡ nó cũng… biến thái như anh thì sao?

Trương Diệp Thành cười lớn, lật người đối diện cô, tay nhẹ nhàng vuốt bụng cô, nơi vẫn còn phẳng lì.

– Nếu là con trai, nó sẽ giống tôi, đẹp trai và biết yêu thương vợ. Nếu là con gái, nó sẽ giống em, đáng yêu và bướng bỉnh. Dù thế nào, tôi cũng sẽ dạy con cách khiến mẹ nó hạnh phúc.

Hải Tiêu Tiêu đỏ mặt, đẩy tay anh ra, nhưng anh lại kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên môi cô. Nụ hôn dịu dàng, không mãnh liệt như thường lệ, nhưng tràn đầy yêu thương. Cô tựa vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm từ anh, thầm nghĩ: “Con à, con thật may mắn khi có một người bố như thế.”

* * *

Tuy nhiên, hạnh phúc không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Một ngày nọ, khi Hải Tiêu Tiêu đang ở nhà, một tin nhắn từ số lạ khiến cô bất an. Nội dung chỉ vỏn vẹn:

“Hải Tiêu Tiêu, cô nghĩ mình thắng rồi sao? Trương Diệp Thành sẽ không thuộc về cô mãi mãi.”

Cô nhíu mày, tim đập mạnh. Là Lý Diệp Chi? Hay ai khác? Cô không muốn nghi ngờ Trương Diệp Thành, nhưng ký ức về lần gặp Lý Diệp Chi ở tiệm váy cưới vẫn khiến cô lo lắng. Cô quyết định không nói với anh, sợ anh lo, nhưng từ đó, cô trở nên nhạy cảm hơn, thường xuyên để ý xem anh có nhận tin nhắn lạ hay đi đâu bất thường không.

Một buổi chiều, khi Trương Diệp Thành về nhà muộn hơn bình thường, Hải Tiêu Tiêu không kìm được, hỏi thẳng:

– Anh đi đâu mà về muộn thế? Có phải… gặp ai không?

Anh ngẩn người, rồi nhận ra sự bất an trong mắt cô. Anh bước đến, kéo cô vào lòng, giọng trầm thấp:

– Tiêu Tiêu, em đang nghi ngờ tôi sao? Hôm nay công ty có cuộc họp gấp, tôi đã nhắn em rồi mà.

Cô cắn môi, lấy điện thoại ra kiểm tra, mới thấy tin nhắn của anh bị bỏ sót. Cô xấu hổ, lí nhí:

– Em… em xin lỗi. Tại em nhận được tin nhắn lạ, nên em lo…

Trương Diệp Thành nhíu mày, yêu cầu cô cho xem tin nhắn. Sau khi đọc, ánh mắt anh lóe lên tia giận dữ. Anh ôm cô chặt hơn, giọng lạnh lùng:

– Tôi sẽ tìm ra kẻ làm phiền em. Tiêu Tiêu, từ giờ, bất kỳ chuyện gì cũng phải nói với tôi, hiểu chưa?

Cô gật đầu, tựa vào ngực anh, cảm giác an toàn trở lại. Nhưng trong lòng, cô vẫn lo lắng. Ai đang cố chia rẽ họ? Và liệu cô có đủ mạnh mẽ để bảo vệ hạnh phúc của mình?

* * *

Tối đó, Trương Diệp Thành âm thầm liên lạc với một người bạn trong ngành an ninh, yêu cầu điều tra số điện thoại gửi tin nhắn. Anh không nói với Hải Tiêu Tiêu, sợ cô lo lắng, đặc biệt khi cô đang mang thai. Nhưng anh thề sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương cô.

Trong khi đó, Hải Tiêu Tiêu quyết định tìm cách làm mình bận rộn để quên đi lo lắng. Cô liên lạc với Bang Hội “Nhất Kiếm Phong”, tham gia một dự án tổ chức sự kiện trong game “Vũ Kiếm Khách”. Tề Thương, giờ là bạn tốt, nhiệt tình giúp cô, nhưng luôn giữ khoảng cách để tránh hiểu lầm.

Khi cô kể với Trương Diệp Thành về dự án, anh nhướng mày, trêu:

– Làm việc với Tề Thương? Được thôi, nhưng tối về phải bù đắp cho tôi đấy.

Cô lườm anh, nhưng không kìm được nụ cười. Dù có sóng gió, chỉ cần có anh bên cạnh, cô tin mọi thứ sẽ ổn.

Bình luận

Để lại bình luận