Chương 57

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 57

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Bùi Gia Án nằm trên sofa, hai chân bắt chéo, tay bị trói ra sau lưng. Cơn gió lạnh thổi qua khiến cơ thể trần trụi của cô khẽ rùng mình. Cô cắn chặt môi dưới, hai chân cọ xát vào nhau rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Không biết bao lâu sau, cửa ban công được kéo ra. Cô cố gắng ngồi dậy nhưng bị ai đó ấn vai xuống, ngay sau đó một miếng vải cotton bịt kín mắt cô.
“Chồng ơi?” Mọi thứ trước mắt tối đen, cô gọi với giọng khàn đặc, bất lực.
Không có tiếng trả lời.
Bùi Gia Án càng hoảng sợ hơn, hai chân chạm đất, vừa định đứng dậy thì lại bị một bàn tay ấm áp giữ chặt.
Cô nức nở: “Đừng trêu nữa mà được không?”
Cơ thể cô lạnh toát, Trình Chuẩn ôm cô ngồi xuống sofa, rồi đặt cô lên đùi mình, tách hai chân cô ra, tay vuốt ve mặt trong đùi.
“Ưm…” Hơi ấm từ người đàn ông phía sau là nguồn nhiệt duy nhất, cô dựa người về phía sau, khép hai chân lại, kẹp chặt tay anh, không cho anh rời đi.
Một ngón tay đột nhiên xâm nhập vào tiểu huyệt, đâm rút loạn xạ mười mấy cái.
“Cho vào được không?” Cô hít hít mũi, cảm giác này thật khó chịu, không thể cử động cũng không thể nhìn thấy, cơ thể mình không làm chủ được, chỉ có thể bị động chịu đựng.
Hơn nữa, cô luôn cảm thấy có một đôi mắt thứ ba đang nhìn chằm chằm vào mình, có phải cô bị ảo giác không?
“Không phải em thích như vậy sao? Tình dục theo khuôn phép có thể thỏa mãn em được à?” Người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng lời nói của anh lạnh lùng, không chút hơi ấm, không mang theo một chút tình cảm. Nói xong, anh lại không chút lưu tình đưa thêm ngón tay thứ hai vào.
Bùi Gia Án rên rỉ: “Em sai rồi, đừng làm nữa…”
“Anh không được làm em, hắn ta thì được?” Anh khịt mũi, tay xoa nắn một bên ngực, hai bầu ngực trắng nõn chi chít dấu răng, dấu roi và dấu hôn. Anh nhìn rồi lại đỏ mắt, liếc nhìn người đàn ông ẩn mình trong bóng tối bên cạnh.
“Không phải…” Cô lắc đầu, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt đau khổ nói: “Sau này em sẽ không gặp lại anh ta nữa…”
“Lần trước đã cho em một cơ hội, em vẫn dan díu với hắn.” Nói xong, anh rút ngón tay ra, bàn tay vung lên mông cô, đánh mấy cái, cho đến khi cặp mông trắng nõn nổi lên một tầng màu hồng.
Chưa đánh được mấy cái, cô đã ướt đẫm, dâm dịch không ngừng chảy ra, làm ướt một mảng lớn quần anh.
Từ góc nhìn của Hứa Minh Trạch, vừa vặn có thể nhìn thấy cái lỗ nhỏ lộ ra giữa hai chân dang rộng của cô, hai bầu ngực rung rẩy và dáng vẻ quyến rũ của cô khi vặn vẹo trên người chồng.
Khi được Trình Chuẩn mời vào, anh đã không hiểu, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, mọi nghi hoặc trong lòng anh đều được giải đáp.
Hóa ra người đàn ông trước mặt cũng giống như anh, vừa yêu vừa hận người phụ nữ này, anh ta muốn cho anh thấy rõ bộ mặt thật của cô, bộ mặt thật giả dối và tham lam.
Lúc này anh hận không thể xông lên bóp chết cô, tối nay trên xe, cô nhìn anh bằng ánh mắt oán trách nhưng đầy mê hoặc, hỏi anh tại sao vẫn còn muốn chạm vào cô. Cô tự dâng mình đến, cầu xin anh ăn sạch sẽ. Đến trước mặt chồng, lại là một bộ mặt khác.
“Em đảm bảo, lần này là thật…” Cô thở hổn hển, nói không rõ ràng, nước bọt chảy ra từ khóe miệng, vô thức liếm môi.
“Anh sẽ không tin em nữa.” Trình Chuẩn dám chắc, những lời cô nói lúc này không có một câu nào xuất phát từ đáy lòng.
Trái tim anh, cô có thể tùy ý chà đạp, lời hứa này quả thật là trò cười.
Bùi Gia Án không biết, hành động của cô tối nay sắp đẩy mình vào bóng tối không đáy.
“Vậy anh muốn em làm thế nào? Ưm…” Tiểu huyệt trống rỗng ướt át, không còn được vuốt ve, trống trải vô cùng, cô bắt đầu nhớ đến vòng tay của anh.
Nhưng khi cô nghiêng đầu muốn hôn anh, anh đã kẹp chặt cằm cô, tay siết chặt, hỏi từng chữ một: “Nếu hắn ta tìm đến em, em có thể từ chối được sao?”
Cô im lặng, Bùi Gia Án nhớ đến khuôn mặt của Hứa Minh Trạch, mỗi lần anh nhìn cô, luôn mang theo nụ cười đùa cợt, nhưng ánh mắt si mê không thể lừa dối ai. Cô không dám nói với chồng, ngoài dục vọng, cô và người đàn ông đó còn có một thứ tình cảm không thể nói rõ, giữa họ còn tồn tại một sự ăn ý nào đó, điều này không thể nói với người ngoài.
Sự ăn ý này không chỉ thể hiện trong tình dục, mà trong công việc cũng vậy.
Nếu thật sự phải cắt đứt hoàn toàn với anh, cô không thể tưởng tượng được mình sẽ phải trải qua nỗi đau khổ như thế nào.
Sự im lặng của cô đã hoàn toàn chọc giận Trình Chuẩn.
“Em dâm đãng đến vậy sao? Anh không thể thỏa mãn em được? Nhất định phải làm với hắn ta?” Anh giật tóc cô, giọng nói âm hiểm.
“Ưm… không phải… sau này em chỉ làm với anh thôi…” Cô quỳ trên sofa, giọng nói yếu ớt, mang theo sự nịnh nọt.
Hứa Minh Trạch mím môi, cuối cùng cũng không coi mình là khán giả xem kịch nữa, anh bước ra khỏi bóng tối, đứng sau lưng Bùi Gia Án, đưa tay ra, gỡ miếng vải bịt mắt cô.
“Ai?” Cô hét lên, người cứng đờ.
“Tôi.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, vừa nghe thấy, người cô mềm nhũn, không thể tin nổi mà nhìn lại phía sau.
Hứa Minh Trạch nhìn xuống cô từ trên cao, đêm tối quá, nét mặt anh không rõ ràng, cô há miệng, không nói nên lời.
Ngay sau đó, mắt cô tối sầm lại, ngất đi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận