Chương 576

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 576

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

575 Ôn Thời Khải ghen 3
Hôm nay có không ít người tới đây, đi ra khách sạn dạo xung quanh một vòng, lượng khách chọn nhà hàng Pháp tương đối ít.
Vừa ngồi xuống, Ôn Thời Khải đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi bên cửa sổ.
Người kia đang xem video rồi ghi chép lại, lúc thì cắn ngòi bút
Sandwich bị cô cắn một đầu nhỏ, giống như con chuột khoét kho thóc,
Bên cửa sổ, một lượng lớn ánh nắng xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào, rơi lên trên mái tóc xoăn xõa xuống bên vai cô, nhuộm nó thành màu vàng óng, chỉ nhìn thoáng qua gương mặt trắng nõn này cũng có loại cảm giác yên tĩnh, thoải mái dễ chịu, không đành lòng quấy rầy.
Mỗi lần nhìn thấy cô nhóc kia, hình như đều là dáng vẻ nghiêm túc học tập.
Nói thật, anh ta không quá thích đồ ăn nước Pháp, chọn nhà hàng này, chẳng qua là lười chọn, cho nên cũng không chờ mong gì.
Nhưng vào lúc này, không có cao ốc san sát, ánh nắng tùy ý, trong ngực người đàn ông cũng tràn ra vui vẻ mà trước nay chưa từng có, giống như một gợn sóng nước dập dờn, mỗi một vòng đường cong đều vô cùng chọc người.
Ôn Thời Khải buồn cười nghĩ thầm, làm sao ở đâu cũng có thể đu.ng trúng cô.
Ôn Thời Khải lẳng lặng nhìn, đường cong trên khóe môi cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
“Thời Khải, món gan ngỗng nấu…” Chu Nguyên giương mắt nhìn.
Ý cười cổ quái trên mặt người đàn ông kia cũng khiến anh ta quay đầu nhìn lại.
“Ồ, đây không phải là…” Chân theo đó bị đá một cái.
Giọng nói của anh ta không nhỏ, mấy người ở gần đang nhìn về phía bên này, Ôn Thời Khải nhìn thoáng qua Chu Nguyên “Gọi đồ ăn của cậu đi.”
Chu Nguyên nghe theo mới là lạ.
Anh ta nhướng mày với Ôn Thời Khải “Có cần gọi người đến ngồi chung một bàn không, tốt xấu gì cũng là học muội cùng trường, gặp mặt luôn có ba phần tình.”
Trong lời nói của Chu Nguyên mang theo thâm ý.
Nếu như không có trò tắt đèn chơi đánh trống truyền hoa hôm trước, anh ta cũng không thể đoán được tên hồ ly này lại có suy nghĩ đó, từ trước đến nay, người đàn ông này giống như trích tiên không dính bụi trần, lại ôm con gái nhà người ta vào trong ngực đùa giỡn.
Người khác không biết, nhưng anh ta cách Ôn Thời Khải chỉ một nắm tay, sao có thể không biết rõ tình hình chứ? Coi anh ta là kẻ điếc chắc?
Chu Nguyên cũng tự hiểu rõ, chờ người đi hết mới nói bóng nói rõ, nhất định muốn hỏi ra kết quả.
Khi đó Ôn Thời Khải lười biếng tựa vào ban công nhìn xuống bên ngoài, lúc bị hỏi chỉ cười nhạt, cũng không nói nhiều.
Nói ngắn gọn chính là vững như chó.

Bình luận (0)

Để lại bình luận