Chương 58

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 58

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: TUYẾT ĐẦU MÙA

(Ghi chú: Theo bối cảnh, tuyết rơi là phi thực tế, nhưng vì nguồn yêu cầu, tôi sẽ viết theo hướng lãng mạn, như một sự kiện kỳ diệu.)

Năm đó, mùa đông kỳ lạ. Trời lạnh đến cắt da.

Và rồi, tuyết rơi.

Những bông tuyết nhỏ, lất phất, không phải ở Sapa, mà ngay tại thành phố này. Một hiện tượng thiên nhiên hiếm hoi, làm cả trường náo loạn.

“Tuyết! Tuyết rơi!”

Học sinh ùa ra sân.

“Ở yên trong lớp!” Lương Ngọc Mai gào lên. “Học!”

Nhưng Kha Tùng Ứng không nghe. Anh kéo tay Tô Nhuyễn. “Đi.”

“Đi đâu? Lạnh.”

“Đi ngắm tuyết.”

Anh kéo cô ra giữa sân trường. Tuyết rơi, nhẹ như lông vũ, đậu trên tóc cô.

“Đẹp không?”

“Em không thấy.”

“Thì anh kể.” Anh ôm cô, xoay một vòng. “Nó màu trắng. Lạnh. Và… rất yên tĩnh.”

Anh đưa tay cô ra, hứng lấy một bông tuyết. “Cảm nhận đi. Nó đang tan.”

Tô Nhuyễn cảm nhận sự lạnh lẽo, rồi sự ẩm ướt, tan ra trong lòng bàn tay.

“Người ta nói,” anh thì thầm bên tai cô, “nếu cùng nhau ngắm trận tuyết đầu mùa, hai người sẽ ở bên nhau… mãi mãi.”

Tô Nhuyễn mỉm cười.

“Kha Tùng Ứng.”

“Sao?”

“Em lạnh.”

“Đây.” Anh cởi áo khoác mình, choàng cho cô. Anh ôm cô vào lòng.

“Ấm chưa?”

“Ấm rồi.”

Dưới lớp áo khoác rộng, cô lén lút, tìm lấy tay anh, đan mười ngón tay vào nhau.

Anh siết chặt.

Anh không cần cả thế giới. Anh chỉ cần thế giới nhỏ bé này, đang ở trong vòng tay anh.

Bình luận (0)

Để lại bình luận