Chương 58

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 58

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cô lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng quyết định gọi lại vào số máy kia. Chuông còn chưa đổ tới ba hồi, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói quen thuộc của dì Mai, có phần gấp gáp:

“Là cô Lục phải không?”

“Vâng, là tôi đây. Dì gọi tôi có việc gì không ạ?”

Đầu dây bên kia, dì Mai chỉ cười gượng gạo, giọng xen lẫn chút chua chát: “Vốn định nhờ cô đến Bạch Viện một chuyến, nhưng giờ thì… cũng muộn rồi. Tôi đã gọi báo cho bà chủ, ngày mai bà ấy sẽ đến xem tình hình cậu chủ.”

Xem tình hình? Lòng Lục Hiểu Dư thoáng dấy lên nỗi bất an.

“Ừm… Anh ta… bị làm sao vậy ạ?” Cô dè dặt hỏi.

“Cậu chủ không biết vì sao mà bị thương ở tay, nghe nói phải khâu nhiều mũi lắm. Vết thương lại bị nhiễm trùng nhưng cậu ấy nhất quyết không chịu dùng thuốc, tối nào cũng uống rượu nên thành ra sốt cao mấy ngày nay chưa dứt.” Giọng dì Mai đầy lo lắng. “Cậu ấy ăn uống cũng thất thường, sức khỏe ngày một sa sút. Vậy nên tôi mới muốn nhờ cô Lục đến Bạch Viện một chuyến. Cậu chủ rất thương cô, chắc chắn sẽ nghe lời cô mà chịu ăn uống đều đặn hơn.”

Nghe những lời đó, Lục Hiểu Dư không biết phải nói gì, lồng ngực chợt nhói lên một cơn co thắt khó chịu. Chỉ là không coi nhau là người quen nữa thôi mà, hắn cần gì phải tự hành hạ bản thân ra nông nỗi này?

“Dì gọi người đến đón tôi được không? Bây giờ cũng muộn rồi, tôi không thể bắt xe đến đó được.” Cô đáp, giọng có chút run rẩy.

Sau khi đến Bạch Viện, Lục Hiểu Dư vừa bước chân vào sảnh chính, trời bên ngoài liền đổ mưa như trút nước. Tiết trời đã vào thu rồi, không ngờ lại có một cơn mưa lớn đến vậy.

Cô nhìn thấy dì Mai đang đứng đợi sẵn, liền nhẹ giọng hỏi: “Cả ngày hôm nay anh ta đã ăn uống gì chưa?”

“Chỉ dùng một chút súp thôi ạ.”

“Vừa rồi tôi có dặn dì nấu cháo, dì đã nấu chưa?”

“Vẫn đang nấu trên bếp ạ.” Dì Mai đáp.

Lục Hiểu Dư gật đầu: “Vậy tôi lên phòng trước nhé? Cháo khi nào xong dì hẵng mang lên sau.”

“Vâng, được ạ.”

Cô bước vào thang máy lên tầng trên, lối đi quen thuộc này khiến cổ họng cô khô khốc đến đau buốt. Rốt cuộc thì ngoài đau đớn ra, người đàn ông này đã mang lại cho cô được bao nhiêu điều tốt đẹp? Cô từng thấy hắn quan tâm mình, không chỉ một lần mà là rất nhiều lần. Hắn còn giúp cô thoát khỏi nỗi ám ảnh từ những lời lẽ cay độc của cộng đồng mạng, tuy không phải bằng những lời đường mật ngọt ngào, nhưng ít nhiều cũng khiến tâm trạng cô phấn chấn hơn.

Rõ ràng nỗi đau vẫn còn đó, nhưng cô lại không thể ngừng nghĩ về người đàn ông này. So với những cảm giác bình yên mà Giang Vũ mang lại, thì người đàn ông đã từng đem đến bất hạnh cho cô này lại khiến trái tim cô rung động mạnh mẽ hơn gấp bội phần.

Tại sao lại như vậy chứ?

Cánh cửa phòng ngủ hé mở, Lục Hiểu Dư từ tốn bước vào trong. Căn phòng vẫn y nguyên như cũ, không hề thay đổi, đến cả đồ đạc cá nhân của cô cũng không hề bị xê dịch đi chút nào.

Người đàn ông đó nằm im lìm trên chiếc giường lớn, sắc mặt xanh xao, tiều tụy nhưng vẫn không làm lu mờ đi vẻ đẹp trai vốn có. Cô không thể phủ nhận, hắn sở hữu một loại nhan sắc thuộc hàng tuyệt phẩm. Nếu để hắn dấn thân vào giới giải trí khắc nghiệt này, chắc chắn sẽ dễ dàng chiếm giữ vị trí hàng đầu. Gương mặt hoàn hảo, vóc dáng chuẩn mực, dù Tống gia có phá sản đi chăng nữa thì hắn cũng không thể nào nghèo được.

Lục Hiểu Dư nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, bàn tay khẽ ướm lên vầng trán nóng hổi của người đàn ông. Cô thoáng kinh ngạc, không ngờ hắn lại sốt cao đến mức này. Cô vội với tay rót một cốc nước lọc, tiện thể thả vào đó một viên sủi hạ sốt. Lúc này, Lục Hiểu Dư mới chú ý đến cánh tay bị thương của hắn. Vết cắt đã không còn chảy máu nữa, nhưng thay vào đó là chi chít những mũi kim khâu.

Lồng ngực cô thắt lại, khó nhọc thở ra từng hơi đau đớn. Cô khẽ khàng chạm vào bàn tay hắn, từng cử chỉ, từng động tác đều vô cùng dè chừng, thận trọng. Lục Hiểu Dư miết nhẹ lên từng mũi kim khâu, cảm giác nham nhám quen thuộc của hai năm về trước lại lũ lượt ùa về. Năm đó, cô bị rách tầng sinh môn, phải khâu vào bốn mũi. Đến khi phẫu thuật cắt bỏ ống dẫn trứng, lại phải khâu thêm hai mũi nữa.

Lý trí không ngừng cảnh tỉnh bản thân, một lần nữa nhắc nhở cô không nên vì chút thương xót nhất thời này mà quên đi quá khứ đau thương. Người đàn ông này ra nông nỗi như vậy… cũng đáng đời lắm!

Lục Hiểu Dư từ phòng tắm mang ra một chậu nước ấm. Sau khi vắt khô chiếc khăn mặt, cô mới nhẹ nhàng đặt nó lên vầng trán nóng rực của hắn. Thao tác của cô vô cùng dịu dàng, bàn tay còn khẽ khàng lướt qua gương mặt tuấn tú của hắn.

“Đừng đi!” Người đàn ông đang mê man bỗng vội nắm chặt lấy tay cô, hai mắt vẫn nhắm nghiền như đang chìm trong cơn ác mộng. Hắn luôn miệng lặp đi lặp lại câu nói: “Đừng đi… Xin em, đừng đi!”

Bị hắn đột ngột nắm giữ, Lục Hiểu Dư giật thót mình. Thấy hắn chỉ đang nói mê sảng, cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Tống Ngụy từ từ hé mở đôi mắt nặng trĩu, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang mờ ảo trước mắt, hắn nhất thời có chút kích động.

“Dư Dư?” Giọng hắn khàn đặc.

Cô cũng không hề lảng tránh, nhẹ giọng đáp: “Là tôi đây, sao vậy?”

Hốc mắt người đàn ông tức khắc đỏ hoe, hắn lập tức ngồi bật dậy, ôm chầm lấy cô gái nhỏ của mình vào lòng. Hơi thở hắn nặng nề phả vào cổ cô: “Nhớ em… thật sự rất nhớ em…”

Lục Hiểu Dư nhíu mày. Còn chưa xa nhau được bao lâu, nhung nhớ cái quái gì chứ?

“Dư Dư…” Tống Ngụy ngước mắt nhìn cô, rồi lại vồ vập ngậm lấy đôi môi anh đào mềm mại.

Bình luận (0)

Để lại bình luận